Đêm ở hồ tộc rất yên tĩnh, không nghe thấy một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Một mình Thời Sênh nằm ở trên tàng cây đại thụ lớn nhất ở hồ tộc.
Trên đầu, bầu trời đầy sao.
Con mắt cô mở to, ảnh ngược cả bầu trời hiện lên ở trong con ngươi của cô.
Ánh sao rực rỡ không cách nào lưu lại một chút tàn ảnh nào trong con ngươi của cô, cũng không cách nào tạo nên nửa phần rung động, giống như một con rối xinh xắn không có linh hồn.
Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại.
Rồi lại mở ra, ngôi sao trong con ngươi đã biến mất rồi, chỉ còn lại sự u ám hư vô.
Cô chậm rãi lấy ra một vật giống ipad, trên mặt đang nhảy ra một đống chữ cái và con số chằng chịt.
Tốc độ thật nhanh, mắt thường căn bản không cách nào thấy rõ.
Phía dưới cùng có một con số chỉ tiến độ.
78%…
Quá chậm.
Thời Sênh loay hoay một hồi, rồi cất thứ đó đi.
“Tiểu Y, nàng ở trên đó không?” Giọng nói của Vô Trần đột nhiên từ phía dưới truyền đến.
Thời Sênh tiện tay kéo kéo cành cây bên cạnh, lá cây ma sát vào nhau, vang lên âm thanh ào ào.
Vô Trần từ bên dưới phi thân đi lên, rơi vào bên người Thời Sênh.
“Tiểu Y.
” Ánh mắt Vô Trần phức tạp nhìn cô, “Ta muốn đi tìm sư phụ ta, nàng…”
“Tạm biệt không tiễn.
” Thời Sênh xua tay không thèm để ý chút nào.
Vô Trần cười khổ một tiếng.
Lúc đến đây, hắn đã đoán trước được sẽ là kết quả này.
Cho tới bây giờ nàng chính là dáng vẻ bất cần vô tâm như thế, đừng ai hy vọng nhận được đãi ngộ khác từ chỗ của nàng.
Nhưng mà, chính là cái dáng vẻ này của nàng.
Hắn mới thích nàng!
Vô Trần đè xuống tình cảm nơi đáy lòng, hỏi thử: “Nàng và sư phụ của ta…” Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc trước nàng nói ra lời thề son sắt như vậy.
Giống như không có sư phụ của hắn thì không sống nổi.
Bây giờ nàng lại không có một chút phản ứng nào, thậm chí còn muốn gϊếŧ sư phụ của hắn.
Thời Sênh nghiêng mặt sang bên, ngăn cản tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Vô Trần, giọng nói thản nhiên, “Hắn không phải là người ta muốn tìm.
”
Bây giờ cô đối với Thanh Hàn, chỉ có xa lạ.
Vô cùng xa lạ.
Giống như người của thế giới này, xa lạ đến mức cô cũng không nhớ được bọn họ.
Cho tới bây giờ Vô Trần cũng không hiểu rõ cô, lúc này lại càng không hiểu.
Hắn há miệng, cuối cùng cũng không hỏi ra.
Cho dù hỏi, cô cũng không trả lời.
Cho dù trả lời, hắn chưa chắc đã nghe hiểu được.
Vô Trần rời khỏi hồ tộc, người vui vẻ nhất chính là Hồ Vương.
Nếu không phải là lúc trước Vô Trần mang theo Thời Sênh trở về, thì Hồ Vương đã sớm đánh hắn ra ngoài rồi.
Ông sợ nữ nhi nhà mình thích con người.
Sau đó Hồ Vương liền bắt đầu để cho Thời Sênh đi xem mắt.
Trước tiên bắt đầu từ hồ tộc, chỉ cần là độ tuổi vừa tầm, lớn lên không tính là quá xấu, đều ở trong phạm vi suy xét của Hồ Vương.
Mỗi ngày Thời Sênh đều phải…
Xem mắt.
Xem mắt.
Xem mắt.
Nhưng mà Thời Sênh trực tiếp sử dụng bạo lực, muốn kết hôn với lão tử cũng có thể, trước đánh thắng lão tử rồi lại nói.
Rất nhiều đối tượng xem mắt, lúc đến thì vô cùng vui vẻ, lúc về thì mặt mũi bầm giập.
Làm Hồ Vương tức đến giơ chân.
Trước đây ông không nên cho con nhóc này một nửa tu vi.
Nguyện vọng muốn gả Thời Sênh đi của Hồ Vương bị chết non.
Hồ Vương rất mệt lòng.
Yêu giới sắp bùng nổ chiến tranh, mà ngay cả đối tượng để bảo vệ nữ nhi ông cũng không tìm được.
Nhưng mà rất nhanh Hồ Vương đã không có thời gian rầu rĩ vấn đề này, động tác của Huyền Phong càng lúc càng lớn, đã thu phục được một vài gia tộc lớn.
Hành động nhằm vào hồ tộc cũng càng thường xuyên hơn, Hồ Vương và Huyền Phong chống lại, tất nhiên là nam chính Huyền Phong này chiếm thế thượng phong.
Toàn bộ hồ tộc cũng bắt đầu rung chuyển không yên.
Có kẻ khuyên Hồ Vương đầu hàng Huyền Phong, cũng có người kiên trì không đầu hàng, chiến đấu tới cùng với Huyền Phong.
Hồ Vương nhất định không muốn đầu hàng.
Huyền Phong lại còn động thủ với nữ nhi của ông, ông liền tuyệt đối không thể đầu hàng.
Lại nói…
Hình như đến bây giờ ông cũng không biết, cuối cùng Huyền Phong và nữ nhi của mình, có ân oán tình cừu gì.
Hồ Vương càng nghĩ càng thấy không đúng.
Ông lại bị con nhóc kia lừa rồi.
Hồ Vương giận đùng đùng đi tìm Thời Sênh tính sổ, cũng dám lừa dối ông, con nhóc này chán sống rồi.
…
“Tiểu thư của các ngươi đâu?”
Tiếng gầm giận dữ đầy khí thế, làm tiểu hồ yêu canh giữ ở bên ngoài sợ đến mềm cả chân.
“Tiểu thư… Tiểu thư đang ngủ.
”
“Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ thôi, đi gọi nó cho ta.
”
“… Vâng.
” Tiểu