Thời Sênh nhìn về phía đội ngũ kia, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy nữ chính đại nhân.
Cô ta đứng cạnh một người phụ nữ đang ôm con, không biết hai người đang nói chuyện gì nhưng nhìn rất thân mật.
Người phụ nữ kia chắc là vợ hiện tại của Hàn Dự.
“… Bọn họ đã quyết định đi cùng quân đội, nhưng phải giao nộp vật tư.” Chúc Phong báo cáo lại tình hình cho Cảnh Chỉ, “Cảnh thiếu, chúng ta làm gì đây?”
“Tự mình đi.” Thời Sênh quay đầu ném một câu, “Các anh muốn bị người khác quản lý à?”
Chúc Phong không nhìn Thời Sênh.
“Vũ khí của chúng ta không nhiều lắm, nơi này còn cách căn cứ Diệu Quang rất xa, đi theo quân đội sẽ an toàn hơn.”
Thời Sênh biết Chúc Phong hoài nghi mình, cô cũng không nói gì nữa, nhìn về phía nữ chính.
Hai người vừa rồi còn đứng đó đã không thấy bóng dáng, Thời Sênh tìm một vòng trong đám người mới thấy cô ta.
Mộc Hâm đang nói chuyện với ông Mộc, còn có cả bà thím Lý trước kia muốn cướp sữa của Thời Sênh nữa, nhìn không khí có vẻ căng thẳng.
Bởi vì có liên quan tới Mộc Hâm nên nhóm người của cô ta rất được người của quân đội quan tâm, vì thế bọn họ càng không kiêng nể gì mà hưởng thụ tất cả những tiện lợi do Mộc Hâm mang lại.
Lúc này lại càng quá đáng muốn Mộc Hâm đi đòi trái cây ở chỗ Hàn Dự.
Vừa rồi thím Lý thấy vợ của Hàn Dự có trái cây, còn cho Mộc Hâm một ít.
Kết quả, Mộc Hâm đưa trái cây ấy cho đứa cháu năm tuổi của mình, thím Lý tất nhiên không phục.
“Thím Lý, trái cây này là Hàn đội trưởng cho cháu, cháu làm gì có chứ.” Sắc mặt Mộc Hâm cực kỳ kém.
“Vậy cháu đi xin thêm đi.” Giọng điệu thím Lý như đang nói một chuyện rất hợp tình hợp lý, “Cháu của cháu có, sao Hổ Tử nhà thím lại không có?”
Đáy lòng Mộc Hâm nổi lên một cơn giận, ngữ khí không khỏi bướng bỉnh: “Nó là cháu của cháu, đương nhiên cháu sẽ cho nó.
Thím là gì của cháu chứ?”
“Tiểu Hâm, sao con lại ăn nói như thế hả?” Ông Mộc lập tức quát lên một tiếng.
“Ba! Rốt cuộc ai mới là người thân của ba chứ?” Những người này không thân cũng chẳng quen, vì sao cô ta phải cho họ chứ?
Thậm chí còn bày ra cái vẻ cô ta phải cho bà ấy đồ là lẽ đương nhiên ấy, tại sao chứ?
“… Thím Lý cũng vì con mình thôi, mọi người giờ đều đang chạy nạn, có thể giúp một chút thì phải giúp.” Ông Mộc ngập ngừng, “Trước kia không phải ba vẫn dạy con là làm người không được ích kỷ sao?”
Ích kỷ, ích kỷ?
Cô ta lấy ra bao nhiêu đồ như thế mà vẫn bị ông Mộc cho là ích kỷ ư?
“Hâm Hâm, trái cây này cho Hổ Tử ăn đi.” Một người phụ nữ đem trái cây vừa rồi Mộc Hâm cho con mình tới đưa cho thím Lý, “Mọi người đừng cãi nhau nữa, không phải chuyện gì lớn.
Dương Dương cũng không thích ăn trái cây.”
Thím Lý cướp luôn trái cây đó, người phụ nữ ngượng ngùng thu tay lại, âm thầm kéo Mộc Hâm.
Thằng nhóc ôm đùi người phụ nữ nhìn thím Lý đút trái cây cho Hổ Tử bằng ánh mắt thèm thuồng.
Mộc Hâm tức mà không làm gì được.
Ông Mộc bảo vệ người ngoài còn hơn cả bảo vệ người nhà, giống như đó mới là người nhà của ông ta vậy.
“Chúng ta đi.” Mộc Hâm không muốn tranh cãi căng thẳng với ông Mộc nên ôm Dương Dương đi tới một góc xa.
Thím Lý đắc ý nhìn theo thân ảnh của bọn họ, con nhóc con lừa đảo còn muốn đấu với cô ta ư?
Siêu thị của Mộc Hâm cũng có trái cây nhưng đều không phải loại thông thường, còn rất quý giá, cô ta không dám lấy ra.
Mộc Hâm kéo Dương Dương vào một góc không có người rồi mới lén lút lấy ra cho đứa bé ăn.
Đến khi cô ta đưa Dương Dương trở về thì ánh mắt lại vô tình nhìn tới một đội ngũ ở cách đó không xa, cả người không khỏi căng thẳng, ngón tay vô ý thức mà siết chặt lại.
Đến tận khi Dương Dương kêu đau, Mộc Hâm mới lấy lại tinh thần.
Đội ngũ bên đó không có nhiều người lắm, có đứng, có ngồi, ngồi ở giữa là một nam sinh mặc quần áo màu trắng, ánh lửa hắt lên sườn mặt hắn nhìn đẹp như một bức tượng điêu khắc.
Cảnh Chỉ.
Tim Mộc Hâm đập nhanh không dừng được.
Cô ta đưa Dương Dương trở về rồi cẩn thận tới gần nhóm của Cảnh Chỉ.
Thật ra cô ta không quen với Cảnh Chỉ.
Cảnh Chỉ thậm chí còn không nhớ nổi tên cô ta.
Ngay đúng lúc Mộc Hâm tiến lại gần, một bóng người từ bên cạnh xe nhảy xồ ra, nghiêm túc hỏi: “Tìm ai?”
Mộc Hâm bị