Chỉ trong nháy mắt, tin tức xác sống công thành đã truyền khắp căn cứ.
Hiện tại không phải thời đại hòa bình, đây là chuyện liên quan tới sống chết của mọi người, không thể nào giấu giếm được.
Radio của căn cứ không ngừng kêu gọi mọi người tới tường thành của căn cứ, tất cả cùng chung sức chống lại xác sống.
Lúc Thời Sênh ra khỏi cửa thì toàn bộ căn cứ đã loạn thành một mảnh.
Lúc trước chú Ngô có nói cho bọn họ biết nơi ông nghỉ ngơi, nhưng lúc bọn họ đi tìm ông thì lại biết ông đã cùng mọi người đi tới tường thành.
“Anh dẫn bọn họ tới sân bay trước, em đi tìm chú Ngô.” Thời Sênh đưa ba lô cho Cảnh Chỉ.
“Anh đi.” Cảnh Chỉ giữ chặt tay cô.
“Em đi sân bay trước.”
“Tốc độ của em nhanh hơn.” Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, “Tin em.”
Cảnh Chỉ không lay chuyển được Thời Sênh nên đành dẫn người trực tiếp tới sân bay, còn Thời Sênh bay thẳng tới tường thành.
Không khó tìm được nơi tầng lớp lãnh đạo đang đứng, cứ tới nơi có nhiều người nhất là được.
Hiện tại ai cũng có thể lên tường thành nên cũng không có nhiều người để ý tới Thời Sênh.
Cô chen vào đám người, chậm rãi tới gần chú Ngô.
Thừa dịp người bên cạnh chú Ngô quay sang nói với người khác, cô liền kéo chú Ngô vào trong đám người phía sau.
“Tiểu Hề, sao cháu lại tới đây?” Chú Ngô kinh ngạc nhìn cô gái đang kéo mình, sau đó lập tức quát lên, “Mau quay về, nơi này không phải nơi cháu có thể tới.”
“Chúng ta phải đi ngay trong đêm nay.”
“Không được, hiện tại nhiều xác sống như thế, chú phải ở lại hỗ trợ.” Chú Ngô từ chối mà không cần suy nghĩ.
Thời Sênh không quanh co lòng vòng, lập tức ăn ngay nói thật.
“Chú Ngô, căn cứ Diệu Quang này không giữ nổi đâu, chú ở lại cũng vô dụng.
Hiện tại, hộ tống mấy người nghiên cứu khoa học đi vẫn còn kịp.”
Chú Ngô càng thêm kinh ngạc, sao cô biết căn cứ Diệu Quang không giữ được?
Thời Sênh không khỏi vừa phân trần vừa kéo ông xuống tường thành.
“Chú Ngô, chú đừng quên nhiệm vụ của chú là gì?”
Đúng, nhiệm vụ của ông là đón Tiểu Hề và Tiểu Chỉ, còn phải hộ tống các nhà khoa học của căn cứ Diệu Quang tới thủ đô nữa.
Chú Ngô bị Thời Sênh kéo tới sân bay trong tâm tình vừa choáng váng vừa hồ đồ.
Bởi vì không có giấy thông hành nên bọn Cảnh Chỉ chỉ có thể chờ bên ngoài sân bay.
Đến ngoài sân bay, chú Ngô mới kịp phản ứng lại, “Chú phải đi đón mấy nhân viên nghiên cứu đã.”
Ông lấy từ trong ba lô quân dụng ra mấy cái giấy thông hành, “Các cháu vào trước đi, bảo họ chuẩn bị cất cánh, chú đón được người sẽ lập tức lên đường.”
Đám nhân viên nghiên cứu hiện tại đều đang ở phòng thí nghiệm, mà phòng thí nghiệm lại ở khá xa sân bay, lúc này đâu đâu cũng có người chạy tới chạy lui, chú Ngô đi mất đúng một giờ liền.
Bên ngoài, xác sống đã bắt đầu công thành, tiếng gào rống đinh tai nhức óc.
Lúc Hàn Dự đưa Triệu Duy Duy tới thì nhìn thấy ở dưới trực thăng có một đám người đang đứng, nổi bật nhất chính là một thanh niên mặc đồ trắng từ đầu tới chân.
“Hàn Dự, thật sự không giữ được sao?” Triệu Duy Duy ôm con mình, vẻ mặt khủng hoảng, nói năng lộn xộn, “Liệu anh có sao không, nếu đã không giữ được thì đi cùng em đi.”
Hàn Dự nắm tay cô ta.
“Bảo vệ tốt bản thân và con, anh sẽ tới thủ đô tìm em, ngoan.”
“Hàn Dự…”
Hàn Dự bế Triệu Duy Duy lên, đi về phía bọn Thời Sênh đang đứng.
Có người của thủ đô tới đón anh em họ Cảnh, cái này những người có thân phận đều biết cả, để Triệu Duy Duy rời đi một mình hắn sẽ không yên tâm.
Nếu có thể đi cùng những người này mới là tốt nhất.
Hàn Dự đi tới trước mặt Thời Sênh, “Anh Cảnh, có thể làm phiền anh một chuyện được không?”
“Không mang theo phiền toái.” Thời Sênh từ chối cực kỳ nhanh chóng.
Hàn Dự: “…”
Hắn hít sâu một hơi, “Hãy coi như vì đứa nhỏ đi, Cảnh tiểu thư có thể đưa vợ con tôi về căn cứ ở thủ đô cùng được không?”
Mặt mũi của hắn ở trước mặt cô còn không tốt bằng mặt mũi của một đứa trẻ con.
Đứa bé mở to mắt nhìn xung quanh, không biết nó nhìn thấy cái gì mà cười rộ lên, hoàn toàn không biết sau đây sẽ xảy ra những chuyện gì.
“Y y!” Diệp Nhiên túm lấy tóc Thời Sênh, cái miệng nhỏ nhắn há ra cắn má cô một cái.
“Y y!”
“Tôi có đồng ý cũng không có ích gì, đây là đội của chú Ngô!” Thời Sênh ôm Diệp Nhiên xoay người đi.
Hàn Dự vỗ vỗ Triệu Duy Duy, coi như cô đã đồng ý rồi, chỉ cần hắn có thể thuyết phục được chú Ngô để mẹ con Duy Duy cùng về thủ đô cùng