Lời đồn nổi lên bốn phía, Cảnh Chỉ và ông Cảnh càng cãi nhau thì càng căng thẳng, mỗi lần Cảnh Chỉ nổi loạn xong, Mộc Hâm luôn là người đứng ra an ủi.
Tựa như chỉ cần nhìn thấy Mộc Hâm, lửa giận của ông Cảnh mới có thể bình ổn trở lại.
Tác giả thật ác ý x1.
Hào quang chữa lành của nữ chính xN.
Dưới hào quang chữa lành của nữ chính, ông Cảnh liền ra quyết định bắt Cảnh Chỉ phải cưới Mộc Hâm.
Đúng thế, bỏ qua đính hôn, trực tiếp kết hôn.
Thời Sênh không nhịn nổi nữa, lập tức vọt vào phòng ông Cảnh.
“Ông, ông lại trêu cháu rồi, cháu đâu có tốt như thế.”
Mộc Hâm thẹn thùng cười nói, thấy Thời Sênh tiến vào, cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Càng ngày càng không có quy củ!” Ông Cảnh giờ nhìn Thời Sênh là thấy gai mắt, lập tức quát lên.
Thời Sênh nhìn Mộc Hâm không nói chuyện, Mộc Hâm ngập ngừng lên tiếng, “Ông, cháu ra ngoài trước đã.”
Ông Cảnh không phản đối, Mộc Hâm nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi thư phòng.
“Bởi vì Cảnh Chỉ nói anh ấy có thể xử lý chuyện này nên cháu vẫn luôn im lặng.” Lời của Thời Sênh cực kỳ không khách khí.
“Nhưng hiện tại, xem ra cháu không nói cũng không được nữa.”
“Mày và Cảnh Chỉ vốn không nên ở bên nhau.” Ông Cảnh bày ra vẻ mặt bình tĩnh, “Mày có biết người bên ngoài đang nói chúng mày thế nào không hả?”
Ông ta đã nhiều tuổi như vậy, giờ còn bị người ta nhìn đến mức còng cả lưng.
“Cháu và Cảnh Chỉ không có quan hệ máu mủ, vì sao không thể ở bên nhau?”
“Chúng mày là anh em, chúng mày ở bên nhau lâu như thế, đây là tình cảm anh em chứ không phải tình yêu.” Ông Cảnh bày ra thái độ cứng rắn, “Chuyện kết hôn của Cảnh Chỉ và Mộc nha đầu đã được định ra, nếu mày không muốn bị tao đuổi ra khỏi nhà thì đừng có làm ra chuyện gì ồn ào nữa.
Chờ anh trai mày thành hôn xong, tao sẽ tìm cho mày một mối.”
“Cảnh Chỉ đồng ý không?” Mẹ kiếp, một tên não phẳng tùy tiện tìm về có thể xứng đôi với ông đây sao?
“Nó có đồng ý hay không không quan trọng, chỉ cần nó vẫn là cháu của tao thì nó phải nghe tao.”
Thời Sênh không nhịn được mà bĩu môi khinh bỉ, nếu không nể mặt… sớm đã rút kiếm chém chết rồi.
Cảnh Chỉ nói ông già này cố chấp, xem ra quả nhiên không sai tí nào.
Thời Sênh sợ mình không nhịn được sẽ bùng nổ sức mạnh mà chém ông già này, vì thế liền rời khỏi thư phòng.
Mộc Hâm đứng ở ngoài cửa, trên mặt treo nụ cười, có thể thấy rõ một mặt đắc ý.
“Não tàn.” Thời Sênh đi qua bên người cô ta.
Nụ cười của Mộc Hâm cứng đờ trên môi, lời này có ý gì?
…
Ngày hôm sau, Cảnh Chỉ và Thời Sênh đồng thời mất tích.
Ông Cảnh sai người lật tung căn cứ lên cũng không tìm thấy người.
Mà đám người Hạ Thư cũng không thấy đâu, theo nhật ký ghi ở căn cứ, không có thông tin họ ra khỏi thành.
Bọn họ như biến mất vào hư không vậy.
Thời Sênh dẫn bọn họ bay ra khỏi thành, những người này đương nhiên không biết rồi.
“Hề Hề, cảm ơn!”
“Cảm ơn cái gì?” Thời Sênh nhìn Cảnh Chỉ như nhìn một tên não tàn.
“Em không ra tay với ông nội.” Tính tình cô rất không tốt, lần này lại nhẫn nhịn không động thủ.
“Đừng tự mình đa tình, không liên quan gì tới anh.” Thời Sênh trợn trắng mắt, lời này của cô là nói thật.
Cô không ra tay là có lý do của mình, tuyệt đối không liên quan gì tới Cảnh Chỉ.
Ngay cả ông trời cô còn không sợ, sẽ quan tâm tới việc ông Cảnh là ông nội của Cảnh Chỉ sao?
Cảnh Chỉ buồn bực, “Em không lừa anh đấy chứ?”
“Không hề, lừa anh chẳng có ý nghĩa gì.”
Cảnh Chỉ: “…” Quá thẳng thắn, nhưng hắn thích.
Sau khi rời khỏi căn cứ, Cảnh Chỉ tìm được những người đồng đội của mình đã rời đi trước đó, bọn họ đã lập được một căn cứ nhỏ, bởi vì vũ khí sung túc nên cũng trữ được không ít lương thực.
Thời Sênh tính toán thời gian, bảo bọn họ chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Trước đó, bọn họ đã từng nghe Thời Sênh nói qua nên cũng không hề kinh ngạc với yêu cầu này của Thời Sênh, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Chờ bọn họ chuẩn bị xong đâu đấy, thời tiết nóng bức đột nhiên thay đổi, nhiệt độ hạ xuống, mưa tuyết bắt đầu xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Người trong căn cứ cũng không nhiều lắm, đồ ăn lại sung túc, ở trong căn cứ suốt năm tháng mùa đông cũng không có vấn đề gì.
Trời đông giá rét chấm dứt,