Xét thấy những lời nói của Thời Sênh quá đáng sợ, những người vừa nãy còn vây quanh xem kịch giờ đã lần lượt tản ra.
Nhất định đừng có tính toán gì với người điên này, nói không chừng giây tiếp theo người điên này sẽ chém người mất.
“Cô đến thật cơ à.” Một giọng nói mỏng manh từ bên cạnh Thời Sênh vang lên, đem theo nồng nặc ý khinh thường.
Thời Sênh quay đầu nhìn ra phía phát ra âm thanh.
Một cô gái đang cầm một ly sâm banh, cử chỉ đa tình tựa người vào tường, đôi chân thon dài lộ ra từ vị trí xẻ tà của chiếc sườn xám, rất quyến rũ.
Lương Tình, minh tinh hạng nhất.
Cũng chính là người khuyên nguyên chủ chấp nhận Diệp Phong có người phụ nữ khác, yêu cầu cùng hầu hạ một chồng.
“Liễu Sênh Ca, cô nhìn xem bây giờ cô thảm hại đến mức nào.” Lương Tình vừa đồng cảm vừa thương hại, “Nếu lúc trước cô đồng ý ở bên cạnh Diệp Phong, thì liệu có bị rơi vào kết cục như bây giờ sao?”
“Nếu không thì giống cô à?” Thời Sênh hơi cau mày, “Nhìn người đàn ông của mình lên giường với người phụ nữ khác à?”
Trong lòng Lương Tình có lẽ vẫn có một chút chán ghét, thế nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mặt.
Mà trái lại còn một mặt tình cảm nồng nàn nói: “Người đàn ông giống như Diệp Phong, tôi nguyện đi theo anh ấy, chỉ cần trong lòng anh ấy có vị trí cho tôi, tôi đã cảm thấy hài lòng rồi.”
Lập luận kiểu thế này, xin lỗi, bổn cô nương đây không thể bừa bãi gật đầu.
Đàn ông, chỉ nên thuộc về một mình cô, đứa nào dám động đến là trực tiếp gϊếŧ chết.
“Ồ? Vậy nếu như hắn ta chỉ là một gã nghèo hèn thì sao?” Lúc Diệp Phong không có tiền, đến hoa khôi còn không thèm để ý hắn ta, một Diệp Phong không có tiền thì dù có một cái xác đẹp đẽ như thế nào thì cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Trong tất cả mọi thứ, tiền quả thật là một đồ vật rất tốt.
Làm một nhà tư bản đại gian đại ác là điều rất cần thiết.
“Sao Diệp Phong lại có thể là gã nghèo hèn được.” Lương Tình nhìn Thơi Sênh khinh thường.
Thời Sênh căng khóe miệng cười, “Hắn ta vốn dĩ đã là một gã nghèo hèn.”
Diệp Phong sinh ra ở nông thôn, gia cảnh không hề tốt, có thể học đại học đều là do người khác giúp đỡ, nếu như không có Plug-in thì đến giờ hắn ta cũng chỉ là một gã nghèo hèn cả ngày bận rộn với việc làm thêm.
“Liễu Sênh Ca,cô đang đố kỵ có phải không?”
Đố kỵ? Nực cười, hắn ta thì có gì để đáng đố kỵ chứ!
Được thôi, là bổn cô nương đố kỵ đấy, ai bảo hắn là tên nam chính chẳng làm gì mà có được plug-in.
Ông đây đến quà cho tân thủ (người mới bắt đầu chơi game) còn không có.
[…] Ký chủ còn định ghi nhớ cái này cả đời sao?
Lương Tình tiến về phía Thời Sênh hai bước, tư thế ngẩng cao giống như một nữ hoàng, “Liễu Sênh Ca, là cô đã tự từ bỏ Diệp Phong trước, bây giờ rơi vào kết cục như thế này đều là do cô tự làm tự chịu.”
“Một người đàn ông ngủ cùng với nhiều người như vậy, tôi khinh thường.”
Sắc mặt Lương Tình hơi thay đổi, “Đàn ông bây giờ có vài người phụ nữ thì có gì đâu.”
Trong cái thế giới này, có ai là không ngấm ngầm bao nuôi một đám phụ nữ.
Diệp Phong vừa có tiền lại có ngoại hình đẹp trai, so với mấy gã đàn ông kia tốt hơn rất nhiều.
Thời Sênh nhếch mép cười một cái, ngữ khí vô cùng hung hăng, “Ừm, không có gì, cho nên tôi đang định nuôi thêm vào tên trai bao.”
Lương Tình lại như nghe thấy một câu chuyện hài rất buồn cười, cười rất tự do phóng túng, “Liễu Sênh Ca, cô đang nằm mơ giữa ban ngày à? Dựa vào bản thân và gia đình cô, được người khác bao nuôi đã khá lắm rồi.
À… đúng rồi, hôm nay cô có thể đến đây, không phải là đến cùng người đàn ông nào đến chứ? Thật không ngờ, nữ tổng tài xinh đẹp danh tiếng lẫy lừng một thời giời lại phải rơi vào cảnh được người khác bao nuôi.”
Thời Sênh cảm thấy những người phụ nữ của Diệp Phong đều bị bệnh thần kinh vô cùng nặng, vừa mở miệng là được bao nuôi.
Trong đầu ngoài từ được bao nuôi ra thì không còn từ nào khác phải không?
“Đúng đấy, tôi được bao nuôi đấy, không phục à? Không phục thì cô đi bảo Diệp Phong bao nuôi cô đi! Thiểu năng!” Người vô liêm sỉ thiên hạ vô địch mà, bổn cô nương bắt đầu vô liêm sỉ đến bản thân ta còn thấy sợ.
Lương Tịnh bị chặn đứng họng.
Được bao nuôi mà vẫn còn dám hung hăng như vậy, đúng là vô liêm sỉ.
“Ôi… vậy không biết ai mà có phúc vậy, có thể bao nuôi được cô.” Lương Tình cười khấy một tiếng, “Thật đúng là mắt mù.”
“Có mù đến thế nào cũng không thể