Bách Niên Cư, biệt thự số 11.
Ti vi màn hình tinh thể lỏng đang phát tin tức thời sự, nội dung bản tin chính là chuyện Tiêu Linh Lung bị hại chết.
“Thiếu gia.” Một nam nhân mặc đồ tây không biết từ đâu xuất hiện, đứng phía sau sofa, cúi gập người cung kính chào người ngồi trên ghế.
Phía sofa từ từ nhô lên một cái đầu với bộ tóc bóng bẩy, tiếp đó là cái cổ, nửa mặt…
“Thiếu gia…” Tài xế nơm nớp lo sợ tiến lên phía trước, “Cô Liễu muốn tôi truyền đạt lại tới anh một câu.”
Tài xế sợ rằng mình nói hết câu đó sẽ bị thiếu gia nhà mình bóp chết, vậy nên để tìm kiếm cảm giác an toàn, tài xế tiến gần về phía người đàn ông mặc vest hơn, nói lại lời của Thời Sênh với tốc độ ánh sáng.
Bản tin thời sự phát ra trong phòng khách đột nhiên dừng lại, cả không gian rộng lớn yên tĩnh trầm mặc.
Tim của tài xế đập thình thịch, thiếu gia muốn bóp chết hắn sao?
Tài xế nhìn thấy Diệp Giản từ sofa đứng dậy, đi qua sofa tới trước mặt hắn.
Hai chân tài xế đã bắt đầu run rẩy, thiếu gia xin hãy tha cho tôi.
Bàn tay dài đưa về phía hắn, càng lúc càng gần.
Đồng tử của tài xế thít chặt, cố gắng hít thở không khí trong lành, nhưng hắn thấy không hiểu sao không khí này không thể vào phổi được.
Đôi tay đó xoẹt qua cổ của hắn, sau đó đặt trên vai, lực không mạnh không nhẹ vỗ vỗ, “Đi lĩnh tiền thưởng.”
Cho tới lúc Diệp Giản rời khỏi biệt thự, tài xế hình như mới có thể hô hấp, cả người mềm nhũn dưới đất.
Dọa hắn gần chết.
…
Thời Sênh quay lại biệt thự liền nhìn thấy bên ngoài có một nam nhân, hắn yên tĩnh dựa vào nan hoa cửa sắt, hai ống chân dài vắt chéo.
Lúc này ánh sáng vừa đẹp, xuyên qua cành lá trên cây, phân tán thành các bóng ảnh, rơi trên người hắn.
Thời Sênh chỉ cần nhìn qua là biết người này không phải là Phượng Từ, vậy nên cô cầm kiếm bước qua.
Bộ dạng lúc đó rất hung hăng, rõ ràng là giống như đang tìm kẻ thù vậy.
Diệp Giản vốn dĩ vẫn muốn tỏ ra đẹp trai, kết quả bị bộ dạng hung hăng của cô dọa cho một trận lập tức đầu hàng.
“Liễu Sênh Ca, có chuyện gì cũng từ từ.” Hắn đưa tay ra, tỏ ý muốn Thời Sênh dừng lại.
Kiếm của Thời Sênh chém vào cửa sắt “keng” một tiếng, âm thanh đinh tai truyền ra, cùng với giọng nói của cô ấy, “Tôi với anh thì có gì đáng nói? Anh tưởng anh là ai?”
Diệp Giản nhìn thanh kiếm sáng lấp lánh bên cạnh, trên mặt có ý cười, “Rõ ràng cô biết tôi là ai, vậy mà còn hỏi vấn đề này thật không thú vị chút nào.”
Gió nhẹ khẽ lay mái tóc của hắn, những đốm sáng giống như đang lướt qua đôi mắt sáng trong của hắn làm nó càng thêm lấp lánh.
Thiết kiếm của Thời Sênh tới gần Diệp Giản.
“Tôi là Diệp Giản, Diệp trong lá cây, Giản trong khe suối.” Tỏ vẻ đẹp trai không quá ba giây, Diệp Giản phải đầu hàng.
Thiết kiếm của Thời Sênh lại ép Diệp Giản, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tại sao anh tặng tôi đồ?”
“Vì tôi thích cô thôi!” Khuôn mặt Diệp Giản như đưa đám, “Cô rất phù hợp với tiêu chuẩn vợ chưa cưới của tôi, không tiền, có nhan sắc, dáng chuẩn.”
Không tiền? Có nhan sắc? Dáng chuẩn?
Lật bàn, đây là cái quái gì vậy? Ai nói với anh là ông đây không có tiền?
Ông đây sắp không khống chế được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể mình rồi.
Diệp Giản chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tới gần, ánh sáng từ thiết kiếm chiếu xuyên qua đồng tử hắn, dường như đều bị nhiễm luồng khí lạnh buốt, len lỏi vào lục phủ ngũ tạng của hắn.
Thiết kiếm từ trong không trung xoẹt qua, tiếng gào thét như thể được phóng đại gấp vô số lần.
Diệp Giản không ngờ tới cô thật sự dám ra tay.
Phải thôi, dường như tất cả mọi người đều không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Cuối cùng, Diệp Giản né đầu về phía sau, tốc độ tuy là đủ nhanh nhưng vẫn bị thiết kiếm xoẹt qua làm rách áo.
Mảnh vải nhẹ bay bay từ không trung bồng bềnh rơi xuống đất.
Thiết kiếm sắc bén từ không trung chém qua một cái, trực tiếp đe dọa Diệp Giản.
Diệp Giản mặt mũi thảm hại lui về phía sau, vớ được cái cây bên cạnh, nhanh chóng trèo lên trên.
Phần phật một lúc, xung quanh hắn vừa nãy lá cây vẫn còn xanh tốt um tùm, lúc này lại thi nhau lần lượt rơi rụng xuống đất, sát khí lan tỏa trong không khí, tùy ý đi một bước dường như đều có thể làm cho bị vỡ vụn.
Diệp Giản đứng trên cành không còn chiếc lá nào, tư thế đó nhìn thế nào cũng đều cảm thấy có chút tiêu điều.
“Liễu Sênh Ca, tôi sẽ trở lại.” Diệp Giản đột nhiên rống lên một câu kinh điển, nhanh chóng nhảy xuống, chạy nhanh như chớp khỏi khu vực đó.
“Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì đừng có chạy.”
“Không chạy thì tôi là đồ ngốc sao?” Diệp Giản đáp một câu vào không gian, “Có bản lĩnh cô đuổi tôi đi.”
“Mẹ kiếp, đồ ngu xuẩn!” Thời Sênh đột nhiên giơ tay, vung