Hậu quả của chuyện này chính là, Thời Sênh lại bị cuốn vào.
Bởi vì không những cô là người bị tình nghi của vụ án sát hại Lương Tình, cũng từng xuất hiện ở hiện trường tử vong của Tiêu Linh Lung.
Người trên mạng bày tỏ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy hả.
Lương Tình thì cô là người bị tình nghi, còn Tiêu Linh Lung chết thì cô lại đang hiện trường, đây tuyệt đối là có dự mưu rồi còn gì.
Tiêu Linh Lung không có fan nào, nhưng Tiêu Linh Lung có hậu trường là nhà họ Tiêu này, cho nên bây giờ tình cảnh của vị tổng tài bị phá sản Thời Sênh này rất không tốt.
Tất nhiên, đây là theo như người ngoài nhìn đến.
Trên thực tế, Thời Sênh vẫn sống rất thoải mái.
“Liễu tổng, chị thực sự không tức giận sao?” Những người đó nói xấu Liễu tổng trên online như vậy, rõ ràng đã bắt được hung thủ gϊếŧ Lương Tình.
Vụ án sát hại Tiêu Linh Lung, Liễu tổng cũng có chứng cứ chứng minh là không có ở đấy.
Những người này lại cố tình hắt nước bẩn lên người Liễu tổng.
“Tức giận sẽ già đi đấy.” Thời Sênh chỉ chỉ khóe mắt của Hàn Hiểu, “Em xem, tất cả nếp nhăn đều xuất hiện rồi kìa.”
“Liễu tổng…” Chị còn ở chỗ này có tâm tình quan tâm tới nếp nhăn nữa cơ à?
“Miệng và tay mọc ở trên người người khác, chị cũng không thể chém đi nhỉ?” Thời Sênh không nhịn được liếc một cái, “Chẳng lẽ em muốn chị đi xưng bá nhà tù à? Chị mà như vậy, nhất định phải là một cành hoa trong nhà tù.”
Hàn Hiểu: “…” Đến lúc này rồi mà còn có tâm tình đi nói giỡn à, Liễu tổng, chị thắng rồi đó.
Rõ ràng không thể là một cành hoa được.
Nhưng rất có khả năng là bá vương hoa nha.
…
Làm một tổng giám đốc phá sản, còn là người bị tình nghi là hung thủ gϊếŧ người có bệnh thần kinh, chạy tới tham gia hội đấu giá hạng sang như vậy, tất nhiên Thời Sênh nhận được không ít sự quan sát và ngờ vực vô căn cứ.
Mộ Bạch thấy Thời Sênh đầu tiên, hắn đi thẳng đến chỗ cô, “Cô Liễu, cô đã đến rồi.”
“Không quen, không hẹn.” Thời Sênh đi vòng qua hắn.
Mộ Bạch nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: “Cô Liễu không quen nơi này, không bằng để tôi dẫn đường cho cô Liễu đi.”
“Sênh Ca có tôi dẫn đường rồi, cũng không cần làm phiền đến anh Mộ.” Một giọng nói ở bên cạnh đột ngột chen vào.
Diệp Giản đi vài bước đến bên người Thời Sênh, quay sang mỉm cười với Thời Sênh, “Tại sao Sênh Ca lại không chờ anh một chút.
Ở đây có nhiều người, đi lạc thì anh sẽ lo lắng a.”
Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười, lui về phía sau một bước, “Tôi quen anh sao?”
Nụ cười trên mặt Diệp Giản lập tức trở nên cứng đờ, dùng sức nháy mắt với Thời Sênh, cho tôi chút mặt mũi đi mà!
Một tên thần kinh và một tên biếи ŧɦái.
Thời Sênh hoàn toàn không muốn xuất hiện cùng một lúc với bọn họ, cho nên lúc Diệp Giản liều mạng muốn cô cho chút mặt mũi, liền xoay người rời đi.
Để lại hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ.
“Đừng đánh chủ ý với cô ấy!”
“Đừng đánh chủ ý với cô ấy!”
Những lời này hai người gần như là nói ra cùng lúc.
Sau đó, hai người mắt nhìn mắt trong ba giây, động tác vô cùng thống nhất quay đầu, đều tự rời đi.
Thời Sênh cầm thiệp mời đi vào hội đấu giá chính thức.
Ánh sáng bên trong có chút tối, không ít chỗ ngồi đã có người.
Tìm được vị trí của mình, Thời Sênh đi qua ngồi, lại phát hiện người ngồi ngay bên cạnh lại là Cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương: “!!!” Tại sao lại gặp phải cái người bị bệnh thần kinh này chứ?
“Cục trưởng Trương, đến điều tra vụ án à?” Thời Sênh ngồi xuống, chân bắt chéo.
Ánh sáng mờ tối phác họa đường cong phần ngực của cô trở nên vô cùng mê người.
“Tôi cũng không thể tới tham gia hội đấu giá à?” Cục trưởng Trương trừng mắt dữ tợn với Thời Sênh.
“Ông không có tiền.” Thời Sênh nói trúng tim đen.
“Cô cũng không có tiền!” Cục trưởng Trương không phục.
Cái người bị bệnh thần kinh này cũng đã phá sản rồi, còn không biết xấu hổ nói người khác không có tiền.
“Làm sao ông biết tôi không có tiền hả?” Thời Sênh hỏi ngược lại.
“Có tiền thì sao cô lại bị phá sản hử?”
Vùng giữa hai lông mày của Thời Sênh tràn đầy kiêu ngạo, “Muốn cho nó phá sản đấy.” Cho nên nó liền phá sản thôi.
Cục trưởng Trương: “…” Cha mẹ cô mà biết thì sẽ sống lại đánh chết cô đó.
Không đúng, cô lại nói muốn để cho nó phá sản, coi nó chỉ là một cửa hàng thôi à, nói đóng cửa liền đóng cửa sao?
Cục trưởng Trương cảm thấy bệnh tim mình lại muốn tái phát rồi.
Mỗi lần gặp phải cái người mắc bệnh thần kinh này đều không phải là chuyện tốt gì.
Cục trưởng Trương hận không thể cách xa Thời Sênh trăm mét, nhưng mà ở đây không thể tùy tiện đổi chỗ, hơn nữa vị trí này của ông cũng không thể đổi.
“Cô còn dám ra đây cơ à, lá gan cũng thật là lớn đấy.” Cục trưởng Trương gượng gạo nói sang chuyện khác.
“Còn không phải là bởi vì mấy người vô năng sao?”
Cục trưởng Trương: “…” Thà rằng không nói sang chuyện khác còn hơn!
Cục trưởng Trương quyết định làm một cục trưởng yên tĩnh, không nói chuyện vớ vẩn