“Không có chuyện thì không lên điện tam bảo, anh Mộ, tìm tôi có việc gì?” Thời Sênh không xuống xe, tầm mắt lướt qua Hàn Hiểu, nhìn về phía Mộ Bạch.
“Chỉ là đến để đưa một món đồ cho Liễu tiểu thư mà thôi.” Mộ Bạch đặt một cái hộp khá to lên trên đầu xe của Thời Sênh.
Cái hộp kia nhìn rất quen mắt.
Bởi vì lúc trước cô đã thấy qua ở trên hội đấu giá.
“Trong này là cái gì vậy?” Đừng nói với bản cô nương đây là “Trái tim Thiên sứ” nhá.
“Trái tim Thiên Sứ.” Giọng nói của Mộ Bạch không nhẹ không nặng, vừa đúng để cho Thời Sênh nghe được rõ ràng.
Tổn thọ rồi!
Tên biếи ŧɦái đưa cho ông đây trái tim Thiên Sứ!
Vừa nhìn liền thấy tim mệt.
Thời Sênh móc điện thoại di động ra, gọi đến điện thoại của Cục trưởng Trương, “Cục trưởng Trương, ở đây có một tên biếи ŧɦái muốn hối lộ cho tôi này.
Không rảnh á? Hắn dùng “trái tim Thiên Sứ” đó.
Đúng đúng, chính là đưa cái thứ đồ hư khiến các người bây giờ người ngã ngựa đổ kia đấy.”
Mộ Bạch: “…”
Phản ứng này của cô không đúng a!
Thời Sênh ném điện thoại di động ra, xách kiếm xuống xe.
…
Chờ Cục trưởng Trương mang người chạy tới, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc xe đã biến thành sắt vụn, sau đó mới nhìn đến Mộ Bạch bị trói gô lại, ngã ở trên mặt đất.
Mộ Bạch…
Tại sao lại là Mộ Bạch?
Làm lớn chuyện rồi nha!
Mộ Bạch: “…” Nội tâm có chút tan vỡ, nhưng mà mình là trí thức, mình phải bình tĩnh, ưu nhã.
Thời Sênh lắc thanh thiết kiếm hàn khí bức người của cô, vẻ mặt ghét bỏ, “Các người đến chậm quá đấy.”
“Kẹt xe.” Cục trưởng Trương nghiêm trang trả lời.
Đồn cảnh sát của bọn họ rất bận rộn được không? Cho rằng ai cũng giống người bị bệnh thần kinh như cô chắc, không có việc gì liền đi kiếm chuyện.
Thời Sênh chỉ chỉ chiếc hộp ở trên đất.
Cục trưởng Trương nháy mắt cho người phía sau, người phía sau mặc áo khoác dài màu trắng, lập tức tiến lên cầm cái hộp lên, mở ra.
Thời Sênh chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, đây là thật.
Thứ này cần phải ở đồn cảnh sát mới đúng, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện ở trong tay Mộ Bạch.
Thủ đoạn của cái tên Mộ Bạch này đủ lợi hại a.
“Cô Liễu, làm phiền cô nói một chút.
Chuyện gì đã xảy ra?” Cục trưởng Trương vô cùng tự giác bắt đầu quy trình lấy lời khai.
“Lúc tôi trở về, hắn đang đứng ở cửa, nói muốn đưa một món đồ cho tôi.
Tôi lại không quen hắn, tự nhiên đưa đồ cho tôi mà không giải thích được, nói rõ là có quỷ balabala…”
Tốc độ ghi chép của Cục trưởng Trương không theo kịp Thời Sênh, cuối cùng dứt khoát không ghi nữa, trực tiếp mở điện thoại di động ghi âm.
Dù sao tổng kết chính là, Mộ Bạch muốn đưa “Trái tim Thiên Sứ” cho Thời Sênh.
Thời Sênh một lời không hợp liền báo cảnh sát.
“Cô Liễu, đây chính là “Trái tim Thiên Sứ”, cô thật sự không muốn à?” Vấn đề này hoàn toàn thuộc về vấn đề cá nhân của Cục trưởng Trương.
Thời Sênh nhìn về phía Mộ Bạch đã bị người ta mời vào trong xe, thong thả nói: “Tôi muốn được sống lâu một chút.”
Cục trưởng Trương cũng đem những lời này lý giải thành một cái ý khác.
Nhưng mà một kẻ thần kinh lại có thể chống lại cám dỗ lớn như vậy, có thể so với một vài người còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Đáng tiếc, cô vẫn là một người bị bệnh thần kinh.
Bởi vì ở cửa có máy giám sát, Thời Sênh nói hoàn toàn là sự thật, cho nên ông ta chỉ mang Mộ Bạch đi, về phần xử trí như thế nào… còn chờ bàn bạc xong cái đã.
“Chờ một chút, tôi có thể hỏi hắn chút chuyện được không?” Thời Sênh gọi lại Cục trưởng Trương đang chuẩn bị rời đi.
“Không thể.” Cục trưởng Trương từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
Lúc trước cô nói chuyện với Diệp Phong, bây giờ Diệp Phong vẫn còn kích động đấy.
“Keo kiệt.”
Cục trưởng Trương lảo đảo một cái, đưa tay vịn vào cửa xe, hít sâu một hơi, lên xe, đóng cửa.
So đo với người bị bệnh thần kinh sẽ làm mất thân phận cục trưởng của ông.
Mấy chiếc xe cảnh sát chậm rãi rời đi, chiếc xe mà Mộ Bạch ngồi không có đóng cửa sổ xe, lúc đi qua trước mặt Thời Sênh, Mộ Bạch mới thật sự quay đầu.
Tầm mắt đối diện chính xác với Thời Sênh, mang theo vài phần dược dược dục thí* khiêu khích.
*Dược dục thí: Nóng lòng muốn thử.
Thời Sênh yên lặng dựng thẳng ngón giữa.
Đến đi a, thương tổn lẫn nhau a!
Sợ kẻ thiểu năng như anh chắc?
“Liễu tổng…” Hàn Hiểu đứng ở phía sau cửa sắt, mãi đến lúc hoàn toàn không còn bóng dáng của xe cảnh sát, mới ló cái đầu ra.
Những chuyện xảy ra gần đây đủ để cô hiểu được dư vị cả đời rồi.
“Về nhà ăn.” Thời Sênh phất tay một cái, đi được một nửa lại dừng lại, chống nạnh mắng to, “Con mợ nó, quên bắt tên biếи ŧɦái kia bồi thường xe cho ông đây rồi?”
Hàn Hiểu: “…” Liễu tổng, trọng điểm của chị là gì vậy hả?
So với xe, cái ăn uống phía trước lại càng không đáng tin cậy.
Hàn Hiểu cảm thấy mình cần sự tĩnh lặng, cô đã hoàn toàn không