Diệp Phong nhếch nhác về đến nhà, thấy Đổng Uyển đang chờ ở ngoài cửa.
Trong lòng cuối cùng cũng có chút thoải mái.
“Ô, anh Diệp Phong, tại sao anh lại bị thương?” Đổng Uyển phát hiện Diệp Phong bị thương, rất là khẩn trương, “Nhanh mở cửa đi, em giúp anh băng bó một chút.
”
Diệp Phong không có từ chối, để cho Đổng Uyển vào cửa, chỉ cho cô ta vị trí của cái hòm thuốc.
Đổng Uyển rất nhanh chóng băng bó kỹ cho Diệp Phong.
“Tiểu Uyển, tại sao kỹ năng băng bó của em lại tốt như vậy?” Diệp Phong sờ sờ cái trán, hơi kinh ngạc hỏi.
Đổng Uyển ngượng ngùng cúi đầu, giống như được Diệp Phong khen ngợi là một chuyện rất xấu hổ, “Trước đây ba em rất sơ ý, thường xuyên làm mình bị thương, đều là em xử lý vết thương cho ba em.
”
Diệp Phong gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Anh Diệp Phong, làm sao mà anh biến thành cái bộ dạng này vậy?” Đổng Uyển cẩn thận hỏi, đáy mắt lóe lên tia đau lòng.
“Cũng tại Liễu Sênh Ca kia.
” Diệp Phong buột miệng nói ra, lập tức lại nói sang chuyện khác, “Không có việc gì, Tiểu Uyển làm giúp anh một ít đồ ăn ngon được không?”
“Được.
”
Đổng Uyển đứng dậy đi về phía phòng bếp, ngay lúc cô ta xoay người, gương mặt nhu thuận vừa rồi nháy mắt trở nên vặn vẹo, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng dữ tợn.
Diệp Phong ngồi ở bên ngoài nhìn Đổng Uyển đang bận rộn.
Vóc người của Đổng Uyển không tính là đặc biệt tốt, nhưng mà cô ta ăn mặc rất mê người.
Diệp Phong nhìn một chút liền có phản ứng, hạ thể còn có chút đau âm ỷ.
Con tiện nhân kia dùng sức lực lớn như vậy, sẽ không đá hư mất chứ?
Diệp Phong nghĩ như vậy liền cảm thấy khó chịu, đứng dậy đi về phía phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại.
Làm một lần với Đổng Uyển ở trong phòng bếp, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơm nước xong, Diệp Phong lại làm hai lần với Đổng Uyển, phát tiết hết uất khí ở trong lòng mới để Đổng Uyển rời đi.
…
Diệp Phong vẫn thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt Thời Sênh như trước.
Bất cứ chỗ nào cũng có thể vô tình gặp được nam chính, Thời Sênh xin từ chối.
Kiếm của ông đâu rồi!
“Liễu Sênh Ca, Diệp Phong xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Giản đã biết hết nội dung vở kịch nên cũng thật tò mò đối với sự thay đổi của Diệp Phong.
Tại sao bỗng nhiên lại để ý đến Liễu Sênh Ca như vậy a?
Đây chính là đối tượng mà hắn phải công lược đó nha!
Đúng vậy, cho dù cô cũng là một người làm nhiệm vụ, nhưng vẫn là sự quyết định của Hệ thống, cô là đối tượng công lược của hắn.
“Đầu bị nước vào rồi.
” Thời Sênh dừng một chút, “Anh đi theo tôi làm gì? Muốn bị đánh à?”
“Không nên bạo lực như vậy.
” Diệp Giản cười mỉa, “Đây không phải là đúng lúc gặp mặt hay sao?”
Thời Sênh chỉ chỉ khu nội y, “Không nhìn ra anh còn có loại yêu tích này.
”
Diệp Giản ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp, vừa nãy hắn chỉ lo nói chuyện với Thời Sênh, căn bản không có chú ý cô đi chỗ nào.
Nhân viên bán hàng bên cạnh đang nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, một chàng trai đẹp trai như vậy mà lại là một tên biếи ŧɦái.
Diệp Giản vội vàng nói: “Đi dạo phố với cô, cho dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng phải đi.
”
Thời Sênh tiện tay kéo một cái áσ ɭóŧ qua chụp lên đầu của hắn.
Diệp Giản bình tĩnh lấy xuống, đưa cho nhân viên bán hàng, “Dựa theo kích cỡ của cô ấy, lấy hết đi.
”
Nhân viên bán hàng đã lộ ra nụ cười thân thiện, chỉ coi là hai người này đang cãi nhau.
Thời Sênh ở phía trước nhìn, Diệp Giản liền ở phía sau cầm lấy, cho dù chỉ cần Thời Sênh nhìn qua, đều lấy hết.
Nhân viên bán hàng: “…” Nhiều như vậy, một giờ đổi một bộ sao?
Nhưng mà cuối cùng lúc tính tiền, Thời Sênh ở trong tầm mắt oán giận của nhân viên bán hàng, chỉ mua hai cái.
Hai người này đến để đùa giỡn các cô à?
“Tại sao cô lại mua cái loại này? Tôi thấy cô… Không mặc được a!” Tầm mắt của Diệp Giản nhìn ở trước ngực Thời Sênh một chút.
“Làm sao anh biết là tôi không mặc được, bây giờ có muốn tôi mặc ở ngoài đường cho anh xem không?” Thời Sênh bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
“Cô dám mặc thì tôi dám xem.
”
Thời Sênh túm quần áo của Diệp Giản, bắt đầu cởi ra.
Diệp Giản nhanh chóng bảo vệ quần áo của mình, “Bà cô của tôi ơi, chuyện gì cũng phải từ từ nói, đang có nhiều người như vậy.
”
“Không phải anh để cho tôi mặc cho anh xem sao?”
“Tôi nói là cô mặc mà.
”
“Đúng vậy, tôi đang mặc cho anh xem đây mà.
” Thời Sênh nhấn mạnh mấy chữ phía sau.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, được chưa? Liễu Sênh Ca, cô mau buông ra đi, để cho người khác nhìn thấy, làm sao tôi còn có thể gặp người được hả?” Hắn chính là người có thân phận, ok?
Thời Sênh buông Diệp Giản ra, vừa quay đầu liền thấy Mộ Bạch đứng