Nhất Thế An Cẩn nhìn Thời Sênh với ánh mắt lạnh lùng.
Thời Sênh chẳng sợ hãi gì nhìn lại, nói: “Phu quân ta sớm đã chết rồi, gửi thư cho ta từ âm tào địa phủ sao?”
Yến Quy Lai sững người.
Tiếp tục thế nào đây?
Yến Quy Lai bỗng nhiên nhìn thấy một dòng mà Nhất Thế An Cẩn viết trên kênh của tổ đội, lập tức đọc theo, “Hắn biết hắn phụ ngươi nên viết một lá thư hối hận.
Hoa cung chủ dù ngươi có hận hắn thì cũng nên xem hắn viết gì chứ?”
“Sao ngươi biết đó là thư hối hận? Ngươi xem trộm rồi sao?”
Phù——
Yến Quy Lai bế tắc.
Đây rốt cuộc là cốt truyện do ai thiết kế, lẽ nào lời thoại lần hai khác lần một?
[Mật] Yến Quy Lai: Lão đại, tổ thiết kế của ngươi thật biết đùa.
[Mật] Nhất Thế An Cẩn: BOSS này có vẻ không bình thường, xem lại xem.
Là ông chủ của game, là người vì Nhạc Cẩn mà làm ra game này, Nhất Thế An Cẩn là người rõ nhất các tình tiết của game, nhưng thiết lập của BOSS này thật kỳ quái, không hề giống với những gì mà nhân viên báo cáo lên.
Lần đánh đầu tiên, ngoài điểm vũ lực của cô ta hơi cao ra gì không có gì bất thường.
“Ôi ôi… Hoa cung chủ, bọn ta không cố ý xem thư của phu quân ngươi đâu.” Yến Quy Lai tiếp tục đọc theo lời của Nhất Thế An Cẩn.
Thời Sênh kinh ngạc, “Lợi hại đấy, các ngươi đều có thể xuống đất được rồi.”
Yến Quy Lai: “??” Xuống đất cái gì cơ?
Lúc sau, Yến Quy Lai mới nhớ ra lời thoại của Thời Sênh lúc trước, cô ta nói phu quân của cô ta đã chết…
Không xong rồi, từ từ.
Không thể đối phó được với BOSS này!
Yến Quy Lai lùi về phía sau, chat trong kênh đội thể hiện sự bất lực đối với con BOSS kỳ quái này.
Cho dù Nhất Thế An Cẩn nói gì, Thời Sênh cũng phản bác lại được, dù sao cũng không tuân theo cốt truyện.
Cốt truyện bình thường là cô ta nhận thư, xem xong bỗng nhiên nổi giận lôi đình, ra tay đánh người chơi.
[Đội] Nhạc Cẩn: Đại thần, Hoa Mông Mông rất hận phu quân của hắn, không nhận thư cũng có nguyên nhân, hay là thử đọc cho cô ấy nghe?
Mỗi câu của Nhạc Cẩn đều cẩn thận từng li từng tí, sợ nói sai.
[Đội] Yến Quy Lai: Tiểu Cẩn nói có lý đấy, chúng ta thử đọc cho cô ta xem!
Dù sao bức thư này cũng chỉ là đạo cụ, mục đích là để BOSS nghe thấy nội dung.
[Đội] Nhất Thế An Cẩn: Thử xem
Nhạc Cẩn nghe thấy Nhất Thế An Cẩn nói ra câu này xong mới thở phào, may mà không nói sai điều gì.
Yến Quy Lai lập tức đọc thư.
“Ngô thê thân khải: Đã nhiều năm trôi qua, không biết nàng giờ thế nào? Ta biết mình nghiệp chướng nặng nề, không dám mong nàng tha lỗi…”
Giọng của Yến Quy Lai bỗng nhiên im bặt, ánh sáng kỹ năng đã lập lòe trước mặt hắn.
Hai chữ tử vong màu đỏ lòe hiện lên trên đỉnh đầu hắn, nhìn vô cùng trào phúng.
Lật bàn!
Ngươi nói ra tay là ra tay!!
Dù sao cũng phải nhắc nhở người chứ!
“Ta không tiễn, hoan nghênh lần sau tới.” Thời Sênh vẫy tay cười với bọn họ, tiện tường thuật kết quả luôn lên kênh Thế giới.
BOSS của ta lợi hại quá, còn học được cả ngôn ngữ đón khách.
Đội của Nhất Thế An Cẩn rời phó bản, một hàng người đứng trước lối vào phó bản nhìn các tin nhắn kỳ dị hiện ra kênh Thế giới.
[Thế giới] Điều Hòa Trung Tâm: Vừa online, xảy ra chuyện gì vậy, cần lắm thông tin.
[Thế giới] Thất Nguyệt Đại Đại: Ta đã nói là đại thần không qua nổi mà.
[Thế giới] Yếu Đuối: Thực tế chứng minh Mộng Hồi Tây Đường của chúng ta không yếu mà là Hoa Mông Mông quá mạnh.
[Thế giới] Bố Mày Đã Online: BOSS này có độc.
Nhất Thế An Cẩn dặn dò mấy câu, sai người đưa Nhạc Cẩn tăng cấp rồi vội vã offline.
…
Trong văn phòng, đèn của khoang trò chơi liên tục nhấp nháy, bỗng nhiên từ màu đỏ biến thành màu xanh, cửa phòng game tự động mở ra.
Một người đàn ông cao lớn từ phòng game đi ra, tiến vào căn phòng bên cạnh, mấy phút sau đã bước ra với bộ đồ tây phẳng phiu là lượt.
Lương Bỉnh ra khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng kế hoạch.
Phòng kế hoạch lúc này đang họp.
Lương Bỉnh đẩy cửa bước vào phòng.
Các nhân viên đang tranh luận đỏ mặt tía tai tạm dừng lại, nhìn Lương Bỉnh.
Lương Bỉnh chỉ đứng ở cửa nhìn một cái rồi rời đi.
Một người đàn ông trong phòng