Cơ thể của Thời Sênh bình phục lại đã là một tháng sau, trong quãng thời gian đó Thời Sênh chỉ gặp Lâm Hàn Thư hai lần.
Hơn nữa là từ xa.
Thời Sênh đợi vết thương lành liền chuyển ra khỏi Lâm Gia.
Dù sao sống ở nhà người khác vẫn cảm thấy không an toàn.
“Cô thực sự muốn đi à?” Lâm Hàn Vũ cả ngày dính lấy Thời Sênh, có chút không đành lòng, “Cô rời khỏi đây, người của Lương Bỉnh chắc chắn sẽ tìm thấy cô.”
“…” Thời Sênh im lặng một lúc, chỉ về phía biệt thự đằng xa, “Ông đây ở ngay bên cạnh anh, anh còn làm như sinh ly tử biệt gì, đóng phim chắc?”
Lâm Hàn Vũ nhìn qua, trong lòng có chút buồn bực.
Khi cô đến rõ ràng là trắng tay, mới qua hai tháng, cô không những có xe, có nhà, ngay cả chứng minh thư cũng có.
Một lúc sau, Lâm Hàn Vũ mới rặn ra được một câu, “Thế vẫn cách hơn 100 mét.”
“Cút!” Thời Sênh túm đồ của mình lên, “Gặp trong game.”
“Hả… Cô vẫn muốn vào game sao?” Lâm Hàn Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Ta còn phải về phô trương, tất nhiên là phải vào game rồi.” Phô trương chuyên nghiệp 100 năm!
“Chi bằng tôi chuyển tới sống với cô, tiện chăm sóc cô, một mình cô không an toàn.” Lâm Hàn Vũ tự đưa ra đề nghị.
Thời Sênh đứng dậy, bước xuống bậc thềm, đi ra khỏi biệt thự.
Lâm Hàn Vũ đi theo cô ra cửa, đúng lúc gặp Lâm Hàn Thư.
Lâm Hàn Thư dẫn theo người, hai người đang nói chuyện.
Thời Sênh xuất hiện khiến Lâm Hàn Thư lập tức ngừng nói chuyện, nhưng Thời Sênh vẫn nghe được mấy chữ “Lương Bỉnh”, thực nghiệm”, “game”.
Lâm Hàn Thư biết Thời Sênh muốn chuyển đi, hắn không tỏ vẻ gì.
Khi gặp nhau, hắn chỉ nhẹ gật đầu, sau đó dẫn người vào trong biệt thự.
Khi đi ngang qua Lâm Hàn Vũ còn lôi cánh tay hắn kéo vào.
Lâm Hàn Vũ vùng vẫy, “Anh… anh làm gì thế?”
“Ăn cơm.”
Lâm Hàn Vũ chỉ có thể nhìn Thời Sênh đi khuất dần.
“Anh, anh cảm thấy cô ấy có phải người con người không?” Lâm Hàn Vũ tóm cánh tay Lâm Hàn Thư, thần thái nghiêm túc hỏi hắn.
Lâm Hàn Thư chau mày, tuy số lần hắn gặp Thời Sênh chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hắn nắm được hết động thái của Thời Sênh.
“Cho dù cô ta phải hay không phải, sức mạnh của cô ta đều đáng ngờ.” Lâm Hàn Thư tránh chủ đề này, “Cô ta trước giờ chưa ra khỏi biệt thư, tiền của cô ta lấy ở đâu ra? Hàn Vũ, em đừng nghĩ cô ta đơn giản vậy.”
Lâm Hàn Vũ trợn mắt nhìn Lâm Hàn Thư, điều này quan trọng sao?
Dù sao hắn vẫn thích cô ấy.
Hắn lầm lũi lên lầu, đi chơi game mà đã lâu hắn chưa vào.
Lâm Hàn Thư thở dài lắc đầu.
Em trai của hắn sao lại ngốc nghếch vậy.
…
Thời Sênh vào game, vẫn mang chữ NPC Hoa Mông Mông trên đầu, địa điểm vẫn là bản đồ mà khi đó cô rời đi.
Trên bản đồ, Thời Sênh còn nhìn thấy mấy người.
Nam chính Lương Bỉnh và mấy thành viên của Tật Ảnh.
Thời Sênh đột nhiên xuất hiện, ngay cả Lương Bỉnh cũng bị dọa nhảy dựng.
“Ơ, mở hội à?” Thời Sênh đứng từ xa, cười như không cười nhìn bọn họ, “Sao vẫn chưa ra ngoài?”
“Hoa Mông Mông, ngươi còn dám xuất hiện sao?” Lương Bỉnh hình như nghiến răng nói ra câu này.
“Có gì mà không dám xuất hiện chứ.” Thời Sênh cười ngạo nghễ, “Ngươi hiện giờ vẫn đang bị kẹt trong này sao?”
Nói tới đây, cơn thịnh nộ trong lòng Lương Bỉnh càng lớn dần lên.
Hắn bị kẹt trong này một tháng trời, nếu không phải phòng game có thể tự động bổ sung năng lượng thì e là hắn đã chết đói từ lâu rồi.
Tới giờ, người của hắn cũng chỉ có thể vào được vài người, nhưng bất kể có làm gì hắn đều không thể offline.
Thời Sênh chế giễu xong Lương Bỉnh liền truyền tống về Thần Quyết Cung.
Công ty game gần cũng không dám update vì lão tổng bị kẹt trong game.
Còn NPC Hoa Mông Mông thì mất tích, Thần Quyết Cung tự nhiên không có cách nào đánh được, một đám người chơi muốn thăng cấp lên 80 đều bị kẹt ở cấp 79.
Thời Sênh về tới Thần Quyết Cung, mở kênh Thế giới, nhìn thấy đám fan cuồng của Thất Nguyệt đang spam trên kênh Thế giới đến ngập màn hình.
[Thế giới] Qυầи ɭóŧ của Thất Nguyệt: Đại Đại, yêu cầu đổi mới./Đập bàn
[Thế giới] Nội