Lâm Hàn Thư dở khóc dở cười.
Ngông cuồng như vậy, hắn vẫn là lần đầu gặp.
Đến người như Lương Bỉnh cũng chưa từng ngông cuồng tới mức trong mắt không có vương pháp, duy ngã độc tôn như vậy.
Lâm Hàn Thư hít sâu một hơi, “Việc cô trải qua, lẽ nào cứ bỏ qua như vậy?”
“Việc tôi trải qua?” Thời Sênh chống cằm, “Anh nói việc Lương Bỉnh lấy tôi làm thực nghiệm?”
Lâm Hàn Thư hơi gật đầu.
Ngoài việc này, lẽ nào còn có việc khác sao?
“Lương Bỉnh sớm muộn cũng sẽ tìm tới cô, cô là thể thực nghiệm số một của hắn, trên người có dữ liệu rất quan trọng.” Giọng nói của Lâm Hàn Thư không nhanh không chậm, dường như có thể vỗ về lòng người.
Thời Sênh nháy mắt, hỏi: “Anh muốn gϊếŧ chết hắn sao?”
Lâm Hàn Thư: “…”
Gϊếŧ chết một người là phạm pháp.
Đây không phải trò chơi, có năng lực hồi sinh vô hạn.
“Việc Lương Bỉnh làm tự có pháp luật trừng trị, tôi không có quyền can dự.
Việc tôi phải làm chỉ là vạch trần hắn.”
“Ồ? Vì sao chứ?” Thần tình của Thời Sênh có chút cổ quái, “Theo tôi được biết, quan hệ của anh và Lương Bỉnh rất tốt.
Các anh là bạn đại học, sau này mỗi người tự tiếp nhận gia tộc mình, liên thủ đem sự nghiệp của gia tộc đẩy tới đỉnh cao, nhưng vì sao năm năm trước, anh lại trở mặt với Lương Bỉnh chứ?”
Sắc mặt Lâm Hàn Thư hơi thay đổi, “Cô còn biết bao nhiêu chuyện?”
“Ồ… tôi còn biết, ý thức con người có thể thông qua dữ liệu chuyển đổi, là anh và Lương Bỉnh cùng đề xuất.” Thời Sênh dừng một lát, “Anh từng có bạn gái, nhưng sau này mất tích rồi.
Anh luôn ngấm ngầm điều tra Lương Bỉnh.
Anh nghi ngờ bạn gái anh mất tích có liên quan tới Lương Bỉnh.
Nhưng lúc này anh không trở mặt với Lương Bỉnh, mà là một năm sau mới đường ai nấy đi với hắn.”
Sắc mặt Lâm Hàn Thư đột nhiên trở nên tái nhợt, ánh sáng xung quanh chiếu lên mặt hắn, trông có chút kỳ dị.
Cô ấy lại biết nhiều như vậy.
Cô ấy rốt cuộc là ai?
“Cho nên dù là như vậy, anh cũng không muốn gϊếŧ chết Lương Bỉnh sao?”
Giọng của cô rất bay bổng, rất lâu không tan trong đại điện.
Mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng rơi vào tai Lâm Hàn Thư, truyền vào trong tim, từng tiếng một quanh quẩn.
“Tôi có thể giúp anh.”
Lâm Hàn Thư nhìn về phía Thời Sênh một cách quái dị.
Rất lâu, hắn mới động đậy môi, “Vì sao?”
“Vì sao?” Lông mày Thời Sênh cong cong nụ cười, hơi nhún vai, “Cần vì sao sao? Có lẽ là nhìn em trai anh thuận mắt thôi.”
Lý do phía sau giống như là vui miệng bịa ra.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Hàn Thư đột nhiên lại tin rằng lời cô nói là thật.
Cô ấy chỉ là nhìn Hàn Vũ thuận mắt.
Lâm Hàn Thư nhanh chóng trấn tĩnh lại, ánh mắt sắc nhọn ép sát Thời Sênh, “Cô… rốt cuộc là ai?”
“Hoa Mông Mông.”
“Cô không phải.” Hoa Mông Mông không phải như vậy.
Cô ấy chỉ là một cô bé mười hai tuổi, tới tam quan còn chưa trưởng thành, sao có thể giống như người trước mặt chứ.
“Vậy thì không phải.” Thời Sênh không câu nệ, “Dù sao có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tôi muốn làm gì.”
Lâm Hàn Thư bị thái độ không câu nệ đó của Thời Sênh làm cho có chút ngẩn ngơ.
Cô ấy căn bản không để tâm người khác có biết cô ấy có phải Hoa Mông Mông không.
Nghĩ tới lại cảm thấy không có gì không đúng.
Năng lực cô ấy thể hiện ra lúc này thực sự có chút ngông cuồng.
Nhưng một người rốt cuộc là một người, không thể mạnh hơn một đoàn đội, một tập thể.
“Cô muốn làm gì?”
“Gϊếŧ chết Lương Bỉnh đó.” Thời Sênh bốc phét, ngữ điệu nhanh nhẹ, “Hắn đưa tôi vào đây, lẽ nào tôi không nên báo thù sao?”
“Vì thế mà cô hận hắn?” Lâm Hàn Thư hỏi.
Thời Sênh giễu cợt một tiếng, “Nếu anh phát hiện mình ở một không gian hoàn toàn xa lạ, không có lấy một người, bên ngoài chỉ có bóng tối, ở nơi như vậy không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng còn bị lừa tới hài cốt không còn, anh cảm thấy Hoa Mông Mông không nên hận sao?”
Lâm Hàn Thư cảm thấy lời này của Thời Sênh nói ra hơi có vấn đề, nhưng cụ thể lại không nói ra được.
“… Nhưng giờ cô đang sống.” Lâm Hàn Thư nói xong liền hối hận, nhanh chóng sửa lại, “Tôi không phải ý đó.”
Hắn không đồng tình với Lương Bỉnh, nhưng thể thực nghiệm đầu tiên của Lương Bỉnh đang đứng sờ sờ trước mặt hắn, hắn lại có chút…
Cảm giác đó rất vi diệu.
Thời Sênh nhìn hắn một cái, Hoa