Thời Sênh đưa Kinh Huyền về chỗ đầm lầy nơi nữ chính đang ở.
Nhạc Cẩn không còn lưu luyến gì cuộc sống ngồi trên đảo.
Nói là đảo, kỳ thực đường kính cũng chỉ năm mét, vị trí vô cùng nhỏ hẹp.
Đảo cách bờ chỉ có mười mét.
Nhạc Cẩn rất dễ dàng nhìn thấy Thời Sênh và Kinh Huyền từ phía xa đi tới.
“Chị Hoa Mông Mông!” Nhạc Cẩn vẫy tay với Thời Sênh.
Cô ấy muốn ra ngoài, huhuhu, cô ấy không muốn ở đây!
Ở đây đến người cũng không có, chỉ có quái vật trong đầm lầy, không vui tí nào.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn qua, Nhạc Cẩn đang vừa vẫy tay vừa nhảy tưng tưng, giống như sợ cô không nhìn thấy vậy.
“Trên đầu cô ta là chữ gì?“ Kinh Huyền nhíu mày hỏi.
Nhanh chóng lại nhìn về phía đỉnh đầu Thời Sênh, đầu cô ấy sạch trơn, không có chữ gì.
“id.”
“id là gì? “
“id chính là tên.”
“… Tên cô ta sao lại xuất hiện trên đỉnh đầu? “
Thời Sênh nhìn trừng trừng, “Sao anh hỏi lắm vậy, ông đây lại không phải mười vạn câu hỏi vì sao, câm miệng lại!”
Kinh Huyền: “…” Người con gái này hung dữ làm sao.
Thời Sênh còn chưa nghĩ xong có cần đưa nữ chính tới đây không, mặt đất đột nhiên bắt đầu rung lắc, núi rừng sụp đổ.
Xảy ra quá nhanh, Thời Sênh chưa kịp phản ứng lại.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Thời Sênh ôm lấy Kinh Huyền, nhảy lên thiết kiếm, bay tới giữa hòn đảo nhỏ, đầm lầy ùng ục cuộn lên, có thứ gì đó từ bên trong xuất hiện.
Chúng không công kích Thời Sênh, chỉ là vây lấy nơi Nhạc Cẩn ngồi.
Đợi chúng lên bờ, Thời Sênh mới nhìn rõ con cá sấu thân hình khổng lồ đó, trông to như quái vật.
Nhạc Cẩn sợ tới tái nhợt mặt mày, trước đây thứ này chỉ hoạt động trong đầm lầy, không ra ngoài, cũng không công kích cô ấy.
Giờ đột nhiên vây lấy cô ấy, Nhạc Cẩn sợ tới mức đã không thể thốt nên lời, thân hình mỏng manh lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.
Thời Sênh đẩy nhanh tốc độ, từ trên không xách lấy cổ áo Nhạc Cẩn, trước khi một con cá sấu há to mồm cắn tới, đã xách cô ấy lên thiết kiếm.
Tốc độ thiết kiếm cực nhanh lướt về phía xa.
Nhạc Cẩn quay đầu nhìn phía sau, đầm lầm cô ấy đứng lúc này trông vô cùng nhỏ bé, núi sụp đất nứt, cả thế giới gần như đang sụp đổ.
Trong không khí hình như đều tràn đầy nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể thắt cổ họ.
“Đừng sợ.” Thời Sênh cởi thừng trên người Kinh Huyền.
Kinh Huyền: “…”
Vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Bên tai hình như có tiếng sụp đổ ầm ầm, lại hình như không có gì cả, cả thế giới đều đang biến mất một cách im lặng, trong không khí loáng thoáng có chữ số tán loạn.
Thời Sênh ôm eo Kinh Huyền từ phía sau, vỗ nhẹ, ánh mắt rơi xuống bên dưới, bình tĩnh, lý trí, không thấy một chút hoảng loạn nào.
Đợi khi Thời Sênh xông ra khỏi Đoạn Hồn Cốc, hạ xuống vách núi nơi cô nhảy xuống, ba chữ Đoạn Hồn Cốc trên bản đồ cũng biến mất theo, giống như chưa từng xuất hiện.
“Chị Hoa Mông Mông…” Nhạc Cẩn có lẽ còn chưa tỉnh táo lại sau cảnh kinh hoàng đó, sự sụp đổ của một bản đồ không sánh được với sự sụp đổ của một thế giới, nhưng cũng là cực kỳ chấn động.
Trong ký ức của cô, có lẽ chưa từng thấy cảnh như vậy.
[Mật] Một Sợi Nắng: Mông Mông.
[Mật] Một Sợi Nắng: Hoa Mông Mông!!!
[Mật] Một Sợi Nắng: Mông Mông, vừa nãy cô đi đâu?
Kênh chat riêng của Thời Sênh không ngừng vang lên tiếng báo tin nhắn, Thời Sênh kéo xuống xem thoáng qua dòng tin vừa gửi mới nhất.
[Mật] Một Sợi Nắng: Nói ngắn gọn, cô mau offline…
Thời Sênh còn chưa xem xong, trước mặt đột nhiên tối lại, giao diện chat riêng rơi vào bóng tối, cảnh xung quanh cô cũng nhanh chóng tối đi, bóng dáng của Kinh Huyền bị bóng tối nuốt mất.
“Đợi em!”
Kinh Huyền chỉ nghe thấy hai chữ này, bóng dáng của Thời Sênh đã biến mất trước mặt hắn.
Tất cả ánh sáng đều bị nuốt trọn, chỉ có bóng dáng của hắn Nhạc Cẩn yên lặng đứng trong bóng tối, trên người phát ra ánh sáng, xua tan một chút bóng tối, khiến họ có thể nhìn rõ vị trí của nhau.
Hai người nhìn nhau không nói, ai cũng ngây ra.
…
Thời Sênh dùng hết sức mở khoang trò chơi, nhảy ra từ bên trong, chạy thẳng tới phòng sách.
Cô vừa