Phòng thí nghiệm.
Trong một căn phòng sang trọng, khoang trò chơi đang vận hành yên lặng, Nhạc Cẩn từ từ tỉnh lại, tứ chi vô lực, thân thể mệt mỏi, ánh mắt chua xót, mở ra lại đóng vào.
Hình ảnh trước đó nhanh chóng tuần hoàn phát trong đầu cô.
Các ký ức ùa về, lấp đầy đầu cô.
“A!”
Nhạc Cẩn không chịu nổi ký ức to lớn như thế, đau khổ hét ra tiếng.
Cảnh báo của căn phòng lập tức vang lên.
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một bóng người cao lớn từ ngoài xông vào.
Lương Bỉnh nhìn thấy thiếu nữ trong khoang trò chơi co rúm người lại, đáy mắt mang theo chút mừng rỡ, “Tiểu Cẩn? Người đâu, mau tới đây.
”
Trên hành lang, rất nhanh vang lên tiếng bước chân, một vài người mặc áo khoác trắng từ bên ngoài đi vào.
“Lương Tổng, mời anh ra ngoài.
”
“Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi.
” Lương Bỉnh rất kích động.
“Lương Tổng, mời anh ra ngoài đợi.
”
Lương Bỉnh bị người ta đẩy khỏi phòng, bên ngoài Mạnh Kiệt vội vã chạy tới, “Nhạc Cẩn tỉnh rồi? “
Lương Bỉnh đột nhiên nắm lấy vai hắn, kích động nói: “Tỉnh rồi, Tiểu Cẩn tỉnh rồi, tôi biết tôi sẽ thành công mà.
”
Tiểu Cẩn của hắn tỉnh rồi.
Mạnh Kiệt nhìn vào phòng, thần sắc hơi phức tạp.
Dù Nhạc Cẩn tỉnh rồi, nhưng tình hình không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng, đến Lương Bỉnh cũng không thể vào gặp cô.
…
Thời gian Kinh Huyền ở khoang điều dưỡng, Thời Sênh phổ cập cho hắn kiến thức của thế giới này.
Năng lực lĩnh ngộ của hắn không tồi, Thời Sênh nói một lượt, hắn đều có thể nhớ được.
Thời Sênh kéo bác sĩ tới kiểm tra, “Trí nhớ của anh ấy không thể hồi phục sao? “
“Tình huống cậu ấy mất trí nhớ cô không thể cung cấp chi tiết, chúng tôi tạm thời cũng không có cách nào kiểm tra.
Cho nên có thể hồi phục không còn phải xem kết quả kiểm tra, tôi tạm thời không thể nói cho cô.
”
Việc ký ức, Thời Sênh cũng không cưỡng cầu, dù sao ký ức hồi phục, cũng là ký ức của thân thể này.
Chỉ cần trong tiềm thức của hắn, thân thuộc mình cô là đủ rồi.
“Hiện tại anh ấy hồi phục thế nào? “
“Rất tốt, ngày mai có lẽ có thể tới bệnh viện kiểm tra.
” Bác sĩ nói chuyện luôn là nói một nửa giữ một nửa, sẽ không nói cho bạn rốt cuộc được hay không.
Thời Sênh đưa bác sĩ ra khỏi nhà, vừa hay gặp A Nguyệt từ ngoài trở về.
Bà ấy nhìn xe cứu hộ dừng bên ngoài, mặt mũi căng thẳng, cuống quýt đi vào phong, nhìn thấy Thời Sênh thì hoang mang hỏi thăm.
“Cô bé… đã xảy ra chuyện gì rồi? “ Trước đây đều chưa xảy ra chuyện gì, sao bà ấy vừa rời khỏi mấy ngày, xe cứu hộ đã tới rồi.
“Không sao, Kinh Huyền tỉnh lại rồi.
”
A Nguyệt ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Cô nói… cậu chủ tỉnh lại rồi? “
“Ừm.
”
A Nguyệt kinh ngạc chạy về gác xép, Thời Sênh không yên tâm đi theo sau bà ấy.
Người chăm sóc mấy năm, lại là một chàng trai xinh đẹp, lớn gần bằng con của bà ấy, trong lòng A Nguyệt có chút cảm tình với Kinh Huyền.
Nhìn thấy chàng trai trong khoang điều dưỡng, mở trừng mắt, không phải bộ dạng tái nhợt không chút sức sống như trước kia nữa, A Nguyệt vô cùng vui mừng.
Kinh Huyền không quen A Nguyệt, chỉ có thể nhìn bà ấy một cách mê man.
A Nguyệt xưa nay chăm sóc hắn, hắn đều nằm trong khoang điều dưỡng, cho nên đố với việc Kinh Huyền không nhận ra mình, bà ấy cũng không thấy kỳ lạ, giới thiệu mình một lượt, lúc này mới vui vẻ đi nấu cơm.
Con trai bà ấy không sao rồi, Kinh Huyền cũng tỉnh rồi, đây là một ngày may mắn.
A Nguyệt nấu cơm rất ngon, Thời Sênh quanh năm ăn lương khô, vét sạch hai bát cơm lớn.
Qua bữa tối, A Nguyệt xuống lầu không biết đi làm gì, Thời Sênh ở trên lầu cùng Kinh Huyền tiếp tục phổ cập kiến thức của thế giới này.
“Cô… vì… sao…… ại… đối… xử… tốt… với… tôi… như vậy?“ Thời Sênh đọc từng chữ Kinh Huyền viết ra.
Thời Sênh chống cằm, “Ồ… nói ra anh có thể không tin, thật ra em thầm yêu anh rất lâu rồi.
”
Nói dối!
Kinh Huyền trừng mắt nhìn Thời Sênh.
“Hahaha, thật sự không lừa anh.
” Thời Sênh véo véo mặt Kinh Huyền, “Vì em muốn đối tốt với anh.
”
Kinh Huyền đột nhiên đỏ mặt, không biết sao nghĩ tới, lúc cô ấy hôn mình trước đó, càng nghĩ càng đỏ mặt, cuối cùng không nhìn Thời Sênh nữa, chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Ừm, Phượng Từ xấu hổ vẫn đáng yêu như vậy.
Thời Sênh nheo mắt cười, gạt tóc lòa xòa trên trán cho hắn rồi lại tiếp tục phổ cập kiến thức.
Nửa đêm, Thời Sênh nằm bò ở khoang điều dưỡng ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào rất lớn.
Thời Sênh nhanh chóng tỉnh