Cô ấy muốn gì đây?
Thất Nguyệt chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Vẽ manga chỉ là sở thích, cô ấy không có mục tiêu quá rõ ràng, sau này nhuận bút đủ sống, liền trở thành nguồn vốn của cô ấy.
Đến phương hướng yêu đương cũng không có.
Nhuận bút vẽ manga đủ sống, cho nên cô ấy cả ngày chính là ăn xong đợi chết.
Sao cô ấy lại sống thành thế này?
Bản thân Thất Nguyệt cũng không hiểu.
Bố mẹ cô ấy làm việc ở nước ngoài, một năm về không quá một tháng, trở về còn phải đi thăm hỏi các nơi, thời gian ở bên cô ấy cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trước đây cô ấy đi theo bà của mình, sau này bà mất, cô ấy đã thành niên, có thể tự độc lập, cho nên bố mẹ mỗi tháng chỉ là gửi sinh hoạt phí cho cô ấy.
Bắt đầu từ khi cô ấy lên đại học, luôn sống một mình.
Lúc trung học cô ấy đã vào ngành này, lúc đó chỉ là vẽ chơi, sau này đại học mới công bố tác phẩm, không ngờ một bộ tác phẩm liền hot rồi.
Sau này tiếp tục vẽ thêm một ít, tới khi cô ấy tốt nghiệp, nhuận bút đã đủ sống.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy cứ cuộn mình ở đây, ngoài vẽ tranh thì là chơi game, không có theo đuổi cao sang gì.
Lúc này Thời Sênh chỉ điểm, Thất Nguyệt mới bừng tỉnh.
Cô ấy không thể cứ ăn rồi chờ chết như vậy!
Thất Nguyệt suy nghĩ rất lâu, ra một quyết định.
Cô ấy muốn trở thành một người vẽ manga ai ai cũng biết.
Người phải có theo đuổi mới được!
Từ sau khi đặt ra mục tiêu này, Thất Nguyệt không chơi game nữa, cũng không quấy rầy Thời Sênh, Vệ Miện không gặp được Thất Nguyệt trong game, chỉ có thể ngày ngày đi công tác.
Nhưng Thất Nguyệt bận vẽ bản thảo, căn bản không đếm xỉa tới Vệ Miện, cho nên Vệ Miện lần nào cũng vấp phải trắc trở.
Thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất, Vệ Miện thất bại nhiều trận, không ngừng quét cảm giác tồn tại của mình.
Còn đối với sự thay đổi Thất Nguyệt, người vui nhất chính là biên tập của cô ấy.
Trong lòng biên tập, Thất Nguyệt là người vẽ manga rất có linh khí, tác phẩm của cô nhẹ nhàng hài hước, lại luôn có thể khiến người ta nhìn thấy câu chuyện tình yêu duy mỹ cảm động bên trong.
…
Ngày 3 tháng 4.
Buổi ký tặng lưu động tác phẩm mới của Thất Nguyệt “Thế giới của tôi chỉ có em” chính thức bắt đầu.
Nhân vật chính của tác phẩm này lấy Thời Sênh và Kinh Huyền làm nguyên mẫu, bối cảnh chính là Loạn Thế Giang Hồ, nhưng nhân vật thay đổi một chút, Thời Sênh ở bên trong là nam, Kinh Huyền là nữ.
Phong cách tranh duy mỹ, nhân vật tương tác ngọt ngào tới bùng nổ, rất nhiều kịch bản đều thực sự từng xảy ra ở trong game, không đi theo lối mòn, lại khiến người ta cười điên đảo.
Các phần sau cực kỳ được hoan nghênh.
Trên mạng mới chỉ cập nhật một phần ba cốt truyện mà đã phát hành in ấn.
Trạm nhứ nhất vốn định ở thành phố của Thất Nguyệt, nhưng cô ấy dời tới thành phố của Thời Sênh——Thành phố S.
Buổi ký tặng rất thuận lợi, người tới không chỉ có fan hâm mộ, còn có người chơi trong game.
“Thất Nguyệt, Hoa Mông Mông và Kinh Huyền sao chưa tới? “
“Đúng thế, chúng tôi cố ý tới gặp họ.”
Thất Nguyệt bị người chơi vây chặt, trong lòng cũng rất buồn bực, cô ấy rõ ràng đã gọi điện cho Thời Sênh, vì sao cô ấy không tới?
Aaaa!
Có phải cô đã bị thất sủng rồi không!
Không vui.
Ngay lúc Thất Nguyệt buồn bực, một nữ sinh lách khỏi đám người đi vào, trong tay còn cầm một bó hoa, trên mặt như viết rõ “tôi không vui vẻ” đưa hoa cho Thất Nguyệt, “Chị Mông Mông bảo tôi đưa cho cô.”
“Đây là A Cẩn sao?” Một người chơi bên cạnh kinh ngạc hét lên, “Cô và Thất Nguyệt quen nhau trong hiện thực sao?”
“Không quen.” Nhạc Cẩn nhét hoa cho Thất Nguyệt, nhanh chóng quay đầu chạy.
Thất Nguyệt nhận được hoa của Thời Sênh, buồn bực vừa nãy hết sạch, cũng không tín toán với việc Nhạc Cẩn không thích mình.
Đợi buổi ký tặng kết thúc, Thất Nguyệt mới nhìn thấy Thời Sênh và Kinh Huyền.
Nhạc Cẩn và một nam sinh khác đứng với nhau, hai người không biết đang làm gì, trông rất xứng đôi.
Thất Nguyệt đột nhiên buồn bực, vì sao chỉ có một mình cô ấy độc thân?
Chú cảnh sát, ở đây có người ngược đãi chó, mau tới bắt đi.
“Mông Mông!” Thất Nguyệt giang tay xông tới, có lẽ là muốn ôm Thời Sênh, không biết làm sao Kinh