Được đấy!
Tên bác sĩ đó không phải là đối xử với cô cũng được, cơ bản là đang thăm dò cô.
“Con trai”, Thời Sênh tỳ tay lên lan can tầng hai, ngó xuống dưới gọi, “Dì đói rồi.”
Lãnh Viêm và tên bác sĩ cùng lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải khuôn mặt cười tươi roi rói của Thời Sênh.
Nét mặt Lãnh Viêm lập tức trở nên khó nhìn, cô xuất hiện ở bên trên mà hắn lại không hay biết gì.
“Ai cho cô ra đây?” Lãnh Viêm đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, ánh mắt như có băng giá vỡ vụn bên trong, như muốn đóng băng Thời Sênh lại, rồi đạp một phát cho vỡ tan tành.
Thời Sênh vịn cầu thang bước xuống, đôi dép lê trên những bậc cầu thang gỗ, loẹt quẹt, loẹt quẹt.
Cả đại sảnh chỉ có tiếng cô bước xuống lầu.
Cho đến khi bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, cô mới chậm rãi nói: “Muốn ra thì ra, còn phải để ai cho?”
Lãnh Viêm lườm đôi mắt sắc lạnh về phía cô.
Không ngờ lại còn học được cách cãi lại.
Bác sĩ rất biết nhìn tình hình, thấy không khí lúc đó không tốt, lập tức đứng dậy lui ra ngoài.
Hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không phải chuyện gì hắn cũng được phép nhìn được phép nghe.
Ở nơi này, phải nghe ít nói ít mới có thể sống lâu được.
“Con trai, con muốn để dì đói chết sao?” Thời Sênh đến đứng trước sofa, đặt mông ngồi xuống, “Để dì đói chết cũng không sao, nhưng dì chết rồi…”
Cô nhìn Lãnh Viêm với ánh mắt – anh hiểu đó.
Mặc dù cô cũng không biết mình có bí mật gì, đáng để Lãnh Viêm bận tâm.
Nhưng điều đó không ngăn cô lấy nó ra đe dọa Lãnh Viêm, đã là điều kiện có thể dùng, thì tại sao không dùng chứ?
“Nhan Miên, ra ngoài một tháng, gan của cô to ra rồi?” Lãnh Viêm hừ một tiếng.
“Gan không to, thì chắc bây giờ dì chỉ còn là một cái xác chết mà thôi.
Muốn sống thì không thể nhu nhược được.” Thời Sênh giơ tay lên, ánh mắt chớp xuống, dừng lại trên móng tay, hai khóe miệng hơn nhếch lên, “Con trai, đạo lý này con rõ hơn ai hết đúng không?”
“Nhan Miên, cô mà còn tiếp tục gọi bừa như vậy nữa, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.” Lãnh Viêm đã không còn kìm nén được cơn bực tức trong lòng, “Đừng tường rằng cô có lợi thế thì có thể uy hϊếp được tôi.”
Thời Sênh nhún vai, cười khinh bỉ: “Thế bây giờ con gϊếŧ dì luôn đi, con trai!”
Cơn giận trong lòng Lãnh Viêm bốc lên ngùn ngụt, hắn liền giơ tay đánh Thời Sênh.
Ánh mắt Thời Sênh sắc lại, vồ lấy chiếc gối ở bên cạnh ném qua.
Nhân lúc Lãnh Viêm chuyển sang bắt lấy chiếc gối, cô liền đứng dậy đưa chân đá một phát vào bụng Lãnh Viêm.
Lãnh Viêm không chút đề phòng, cơ thể lùi lại đằng sau, ngã dúi xuống sofa.
Sức lực của Thời Sênh không mạnh, dù sao thì cô chỉ đang có cơ thể của một cô nàng bình thường, hơn nữa vẫn chưa được ăn cơm, có thể đạp Lãnh Viêm ngã xuống ghế, cô đã dùng tất cả sức lực của mình.
Có điều cô có kiếm, không sợ!
Cơ thể không đủ, kiếm đánh bù!
“Nhan Miên!” Lãnh Viêm bực tức nhìn chòng chọc vào cô, “Cô muốn chết!”
Thời Sênh tưởng rằng Lãnh Viêm sẽ xông đến đánh cô, ai biết rằng Lãnh Viêm vịn vào sofa, lật người ra sau một cách rất đẹp trai, rồi bước những bước to về phía cửa.
Thời Sênh: “…” Đã nói là tấn công lẫn nhau cơ mà?
Nam chính đại nhân sao ngươi đã đi rồi, không giống như như cốt truyện vậy?
Quay lại tấn công lẫn nhau đi!
Lãnh Viêm cắt đứt mọi đường ăn uống của Thời Sênh, không cho ai đưa cơm cho cô, những thứ ăn được ở nhà lớn đều để hết vào bếp, trong bếp thì có người canh gác.
Thời Sênh vẫn có thể hoạt động ở nhà lớn, nhưng không được ăn uống, có ý muốn cho cô chết đói.
Đôi khi hành hạ một người, không nhất thiết phải đánh cho người đó thương tích đầy mình.
Lợi hại đó con trai!
Thời Sênh ăn trái cây, miễn cưỡng lấp cái dạ dày.
Thế giới này không có phép thần, quả này ăn vào cũng giống như những loại quả bình thường khác, chua muốn rụng răng.
Muốn chém thằng con quá đi!
Nhưng thằng con đó không quay về nhà lớn, tức phát khóc!
Thời Sênh lướt từ tầng trên xuống tầng dưới, từ từ đi về phía nhà bếp.
Cô muốn ăn thịt!
Thịt kho Tàu, sườn kho Tàu, móng giò kho Tàu, thịt người kho Tàu…
[…] Ký chủ đang nghĩ cái gì đây, quan trọng là, sao phải chia sẻ những suy nghĩ này với nó?
Thời Sênh nói: “Phát quà cho Tân thủ đi, không thì cho một ngón tay vàng cũng được.”
Nhìn xem bây giờ cô thảm đến mức nào, đến cơm cũng không có mà ăn.
[…] Rốt cuộc thì Ký chủ có oán hận gì với quà Tân