Những ngày sau đó, Lãnh Viêm thử dùng mọi biện pháp để đưa Thời Sênh vào trại tâm thần.
Cho uống thuốc mê, bắt cóc… không lần nào thành công.
Thanh kiếm đó của cô quả thật là vô địch.
Điều khiến Lãnh Viêm nghi ngờ là, năng lực mà cô thể hiện ra, hoàn toàn có thể khiến cô rời khỏi nhà lớn, nhưng cô lại hoàn toàn không có ý rời đi.
Lãnh Viêm nghĩ lại, ban đầu là cô ta chủ động quay về, chắc chắn là có mục đích, không rời đi cũng là bình thường.
Thế nhưng mục đích của cô ta là gì đây?
Bây giờ Lãnh Viêm cũng không dám sống ở nhà chính nữa, mà đem Anh Túc đến ngôi nhà bên cạnh sống.
Có lẽ đã biết rằng cho dù hắn không cho người mang đồ ăn cho Thời Sênh, cô cũng sẽ tự mình uy hϊếp người ta nấu đồ ăn cho mình, thế nên Lãnh Viêm không ngăn cản người nhà bếp mang dồ ăn cho cô nữa.
Lãnh Viêm cho người quan sát động thái của Thời Sênh mọi lúc mọi nơi, chỉ chưa đến mức quay camera lưu lại mà thôi.
…
Buổi tối, nhà lớn chìm trong màn đêm đen kịt, yên tĩnh không một tiếng động.
Một cái bóng đen thâm nhập vào nhà lớn với tốc độ cực nhanh, nhón chân vài bước rồi biến mất trong màn đêm.
Tiếng bước chân dồn dập, bóng đèn pin quét qua mọi ngóc ngách.
“Đi đâu rồi?”
“Rõ ràng nhìn thấy đi về phía này, sao giờ lại không thấy đâu nữa?”
“Hay là đi vào bên trong rồi?”
“Chắc không đâu…”
Hai người đang nói nói chuyện đó nhìn vào trong nhà lớn, Nhan Miên sống ở đó, bây giờ ai cũng biết vị phu nhân này không dễ bắt nạt, đến Viêm thiếu còn phải chuyển đi rồi.
Thế nhưng ở đây chỉ có nhà lớn là có thể giấu người, không vào bên trong thì biết đi đâu?
Mặc dù hơi sợ, nhưng nhóm người đó vẫn đi vào nhà lớn, từ từ tìm kiếm từng tầng một.
Đến tầng lầu mà Thời Sênh ở, cơ hồ không có ai chịu đi vào.
Trong lúc bọn họ đang đùn đẩy nhau, cửa phòng đột nhiên mở ra, Thời Sênh cầm kiếm đứng ở cửa, nhìn bọn họ với thần sắc không mấy thân thiện, quát tháo: “Đêm hôm thế này rồi ầm ỹ quá đi, không để cho ai ngủ à?”
“Phu nhân… có người đột nhập vào, chúng tôi lo cho sự an toàn của bà, nên lên đây xem xem.”
“Nói nghe hay lắm!” Thời Sênh hức lên một tiếng, những người đối diện nhìn thấy cô cầm kiếm, đột nhiên trở nên căng thẳng, cô ta không định chém chết bọn họ chứ?
Đồ điên này hoàn toàn có thể làm như vậy.
Thế rồi, Thời Sênh chỉ đi ra khỏi cửa, “Lục soát nhanh lên, lục xong rồi thì cút xéo.”
Hả?
Dễ nói chuyện thế à?
Nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ, nhưng bọn họ không dám chần chừ, vội vàng lục soát một lượt phòng của Thời Sênh.
Thời Sênh cứ đứng ngoài cửa, bọn họ cảm thấy như có một con dao đang gí vào đầu, có thể rơi xuống chém đứt đầu họ bất cứ lúc nào.
Thế nên sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường, họ liền rút đi một cách trơn tru.
Đợi đến khi rời khỏi nhà chính, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức căng thẳng trở lại, ngay cả là ma hay là người còn không rõ…
“Nói với Viêm thiếu thế nào bây giờ?” Bị người trà trộn vào, còn không biết là người hay quỷ nữa…
“Đi lại chỗ khác xem xem…”
Thời Sênh đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bọn họ rời đi, đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, cô mới quay người về giường.
Không ngờ lại có người đột nhập vào.
Ai mà to gan vậy nhỉ?
Chắc không phải tên biếи ŧɦái Thượng Quan Cửu chứ?
Không phải, tên biếи ŧɦái đó yếu đuối chết đi được, chắc chắn không phải là hắn.
“Cọt kẹt”
Tiếng cửa sổ vang lên giòn tan, Thời Sênh quay đầu nhìn qua đó.
Phía sau chiếc rèm cửa đang lay động, có một bóng đen lướt qua.
Thời Sênh khẽ nhướng mày, tên trộm này lợi hại đây!
Thời Sênh xách kiếm qua đó, đúng lúc đó cửa sổ cũng bị mở ra.
Người ngoài cửa sổ nhìn thẳng vào Thời Sênh, đối phương sững người một giây, sau đó liền vội vàng nhảy vào trong, đưa tay lên môi ra hiệu cho Thời Sênh đừng kêu lên.
Thời Sênh dò xét người đó vài lượt, trong đầu lóe lên một cái tên.
Lăng Dực.
Đồng bọn của nữ chính ở Hắc Hổ Đường, vẫn luôn rất thích nữ chính, thuộc kiểu nam phụ chung tình.
Nhân vật nam phụ này sau đây sẽ có rất nhiều công lao trong sự hiểu lầm ngược đãi qua lại không thôi giữa nam nữ chính.
Người đàn ông này đến đây, nhất định là để tìm Anh Túc.
Lăng Dực chỉ thấy rằng người phụ nữ trước mặt mình bình tĩnh đến đáng sợ.
Cô ta đã không la lên thì thôi, không ngờ đến cả chút ngạc nhiên và kinh hãi cũng không có nốt, chỉ nhìn hắn như… nhìn một đồ vật