Nửa đêm, Thời Sênh bị đánh thức dậy, nhà chính và bên ngoài đều sáng rực.
Thời Sênh khoác áo xuống dưới nhà, đúng lúc nhìn thấy đầu bếp bị người dẫn đi.
“Có chuyện gì vậy?” Thời Sênh lay lay người hầu đang đứng ở tầng hai xem kịch.
“Phu nhân.” Người hầu lập tức cúi lưng, có chút sợ sệt, “An tiểu thư trúng độc rồi.”
Những người hầu hạ ở nhà chính đều sợ Thời Sênh, dù sao thì khi không có việc gì làm, đều nhìn thấy cô cầm kiếm đi đi lại lại, nên bị ám ảnh tâm lý.
“Trúng độc?”
Ngày hôm sau Thời Sênh mới biết rõ đầu đuôi sự việc.
Bởi vì cả nhà lớn chỉ có mình bên nhà chính có thể nấu cơm, còn chỗ khác là làm đồ ăn cho người hầu.
Thế nên cũng đều là bên này đem cơm cho Anh Túc.
Lúc Thời Sênh ăn cơm, người hầu bên Anh Túc sang đây lấy cơm, lúc đó đầu bếp để bát thịt luộc đã hạ độc dành cho Thời Sênh cùng chỗ với các món cho Anh Túc.
Đầu bếp bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, làm sao để ý đến chuyện đó nữa, đến lúc anh ta nhớ ra thì Anh Túc đã trúng độc rồi.
Thời Sênh âm thầm chia buồn với Anh Túc.
Nữ chính quá đen!
Nhân lúc Lãnh Viêm ở bệnh viện trông nom nữ chính, Thời Sênh rà soát một lượt nhà lớn.
Cô không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ cả, dù sao thì nơi này có lẽ cũng đã bị nam chính lục soát rất nhiều lần rồi.
Lãnh Diệu Thiên là một người thông minh, lúc còn sống, thực ra cũng không ưa gì Lãnh Viêm cho lắm, thế nên chắc chắn ông ta đã có sự chuẩn bị trước mọi tình thế.
Đầu mối chắc chắn không nằm ở nhà lớn.
Thời Sênh điều tra tài sản nhà đất của Lãnh Diệu Thiên, nhưng bởi vì ông ta đã chết rồi, những mảnh đất đó đều thuộc về Lãnh Viêm, nên cô cũng không có thu hoạch gì cả.
Phải động não rồi, phiền phức quá đi!
Đất đai…
Thanh Long Môn…
Tài sản lưu động…
Đúng rồi, có thể điều tra tài sản lưu động cá nhân của Lãnh Diệu Thiên.
Tài khoản của hắn đã thoát ra, nhưng Thời Sênh có thể đột nhập vào Hệ thống thao tác, có thể điều tra được dấu vết trước đó.
Tìm được tin tức cô muốn từ một chuỗi dày đặc các tin tức, thực ra một việc làm rất tốn công sức.
Thời Sênh mất một khoảng thời gian mới có được động thái về tài sản lưu động hai năm gần đầy của Lãnh Diệu Thiên.
Đai đa số không có ích gì cả, không phải là chuyển khoản cho tình nhân thì cũng là chi trả cho cấp dưới.
Thời Sênh dò theo từng dãy tin tức một, nhìn đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cuối cùng cũng tìm ra một tài khoản khá kỳ lạ.
Nói rằng nó kỳ lạ, bởi vì tên chủ tài khoản rất kỳ lạ.
Lý Thúy Hoa.
Tài khoản mà Lãnh Diệu Thiên chuyển tiền đó, tên tuổi không sang trọng chút nào, vừa nhìn đã thấy là tên ở quê.
Thời gian chuyển khoản của tài khoản này là đầu mỗi tháng, lần chuyển khoản cuối cùng là 3 ngày trước khi Lãnh Diệu Thiên chết, số tiền lên đến một nghìn vạn, chia làm 5 lần chuyển, mỗi lần hai trăm vạn.
Sau đó không có bất cứ giao dịch tiền nong nào nữa.
Từ Hệ thống thao tác, Thời Sênh có được dữ liệu chứng minh thư của Lý Thúy Hoa, là một người thuộc thôn Hoàng Sơn, nữ, năm nay 45 tuổi.
Trừ những dữ liệu đó ra, thì không tìm thêm được gì nữa.
Cả nước có bao nhiêu người tên là Lý Thúy Hoa?
Cô có điều tra đến chết cũng không điều tra hết được.
Thế nên người này có quan hệ gì với Lãnh Diệu Thiên? Có liên quan gì với nhiệm vụ phụ mà cô phải thực hiện?
Đau đầu, không muốn động não nữa.
Thời Sênh rời khỏi máy tính, lên giường nằm, một lâu sau cô mới ngồi bật dậy.
Cô là một tay chơi chuyên nghiệp có lòng tự tôn, phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Thời Sênh quyết định đến thôn Hoàng Sơn xem thế nào.
Buổi tối, Thời Sênh âm thầm ra khỏi nhà lớn, đi về phía thôn Hoàng Sơn.
Thôn Hoàng Sơn rất hẻo lánh, Thời Sênh đi máy bay rồi đến đi tàu, xuống tàu rồi còn phải ngồi xe, cuối cùng vẫn phải cuốc bộ vào thôn.
Gần đó đều là núi cao, trên đường cũng có thể gặp được một vài người trong thôn, nhưng có vẻ đều rất nghèo khổ.
Đợi đến khi Thời Sênh đến thôn Hoàng Sơn, thì trời đã tối rồi.
Những ngôi nhà nằm giữa sườn núi,lấp ló ánh đèn thưa thớt.
Thời Sênh gõ cửa một ngôi nhà.
Người bên trong nhà đang ăn cơm, nhìn thấy một cô gái trẻ xuất hiện, đều rất ngạc nhiên, gọi một thứ tiếng bản địa mà Thời Sênh hoàn toàn không nghe hiểu.
Thời Sênh đứng hình.
Có thể nói tiếng phổ thông được không? Đón tôi bằng một cơn lốc tiếng địa phương, hoảng quá đi.
Người trong thôn có lẽ đã nhìn ra Thời Sênh không hiểu ý họ, rì