Thời Sênh tìm đến phòng 8808, có người canh gác bên ngoài, nhìn thấy Thời Sênh liền cho cô vào luôn.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thời Sênh vừa bước vào, cửa đã bị đóng ngay lại, trong phòng lập tức mờ mịt khói.
Thời Sênh: “…” Lợi hại đấy, tên biếи ŧɦái này.
Thời Sênh đưa tay lên bịt mũi, quay người chém cánh cửa vừa bị khóa lại.
Cánh cửa bị chẻ làm đôi, đổ kềnh xuống, khói ở bên trong tràn ra ngoài.
Những người bên ngoài kinh ngạc nhìn người phụ nữ đi ra từ trong làn khói.
Mẹ ơi, ở đây có một tên cuồng bạo lực.
Thời Sênh vội vàng chạy đến chỗ mà khói không tràn đến được, những người lúc nãy vừa đứng ngoài cửa, mềm nhũn người ngã gục xuống không chút nghi ngờ.
Trong một căn phòng nào đó, Thượng Quan Cửu nhìn vào camera trắng xóa khói, lắc lắc cốc rượu vang trong tay, đặt lên môi, hớp lấy một ngụm nhỏ.
Rượu vang chảy qua môi hắn, để lại một vệt đỏ tươi.
“Bảo bối, em thực sự khiến anh càng ngày càng thích.”
…
Thời Sênh không muốn thừa nhận, nhưng thực tế khiến cô không thể không thừa nhận, Thượng Quan Cửu là một địch thủ thông minh, sợ nhất là kẻ địch đó còn là một tên biếи ŧɦái.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là tăng độ khó của level.
Cứ xem những thế giới trước đây, diệt trừ ánh hào quang của nhân vật chính, cô hầu như có thể tay không xé vụn thế giới.
Ở đây, không phải là cô không xé xác tên Thượng Quan Cửu này được, chỉ là tên này rất thông minh, làm gì cũng có đề phòng.
Độ khó của phụ bản tăng lên, chứng tỏ cô được lên level rồi.
Được đó, Thời Sênh thấy quá được.
Chẻ đôi cửa nhà người ta, tất nhiên phải bồi thường, cô chưa kịp lẻn đi, đã bị người của casino chặn lại.
“Vị tiểu thư này, cửa phòng của casino chúng tôi không biết có gì không vừa mắt cô? Sao cô phải chẻ đôi nó ra?” Người quản lý nhìn cánh cửa bị chẻ làm đôi đổ kềnh dưới đất, ôi mẹ ơi, cô ta lấy cái gì để chẻ vậy, lại có thể chẻ thẳng tắp như vậy.
Dưới đất còn có người đang nằm.
Nét mặt quản lý trở nên nghiêm túc, “Tiểu thư, cô ẩu đả đánh nhau ở đây sao?”
“Cái gì mà ẩu đả đánh nhau?” Thời Sênh trợn ngược mắt, “Hai bên cùng xông vào mới gọi là ẩu đả, tôi lại không đánh nhau với bọn họ, sao có thể gọi là ẩu đả được? Ngôn ngữ của anh là do bác sĩ thú y dạy hả?”
Quản lý: “…” Cách nói bình thường không phải là ngôn ngữ do thầy giáo toán hay thầy giáo thể dục dạy hay sao? Sao đến lượt cô lại biến thành bác sĩ thú y thế này? Có dính dáng gì đến bác sĩ thú y nhà người ta chứ?
Bác sĩ thú y: “…” Nằm rồi mà vẫn trúng đạn, tại tôi đẹp quá ấy mà.
Lúc đó khói đã tan hết, thế nên người quản lý không kịp xem xét loại khói gì, không hiểu tại sao những người kia lại nằm dưới đất.
“E hèm…” Người quản lý hắng giọng, “Tiểu thư không đánh bọn họ, sao bọn họ lại nằm dưới đất?”
Còn sống không vậy? Hình như vẫn còn thở…
Thời Sênh thản nhiên bịa đặt luyên thuyên: “Nằm đất mát chứ sao.”
“Tiểu thư, cô đừng nói linh tinh, mời cô đi cùng chúng tôi đến phòng giám sát.” Có camera giám sát, xem cô ta còn chối cãi vào đâu.
“Sao tôi phải…” Thời Sênh nghiêng đầu, nhìn thấy một hàng người đi qua ở đằng xa, những người đó Thời Sênh rất quen mặt, là những người lần trước vây quanh Tịch Phi.
Những nhân viên đi qua họ, đều phải cúi đầu đợi bọn họ đi qua.
“Đó là ai?” Thời Sênh đột ngột chỉ vào đám người đó, hỏi quản lý.
Quản lý nhìn theo, không giấu giếm gì, nói thẳng: “Đó là tổng giám đốc Tịch của chúng tôi, tiểu thư, tôi khuyên cô đừng có ý gì cả.”
Tổng giám đốc Tịch của bọn họ…
Thế nên đây là sản nghiệp của Tịch Phi?
Thời Sênh khẽ nhướn mày: “Hả? Thế nếu tôi có ý đồ thì sao?”
Quản lý cười gượng gạo: “Thế có lẽ tiểu thư sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”
Thời Sênh trợn tròn mắt, “Anh đe dọa tôi?”
Quản lý gật đầu, “Tiểu thư có thể hiểu như vậy, thế nên bây giờ tiểu thư đã chịu đi cùng chúng tôi qua phòng giám sát chưa?”
“Đi thì đi.” Cô còn chưa ra tay, không tin camera có thể quay được cô ra tay.
Quản lý dẫn Thời Sênh đi về một hướng khác.
Người đàn ông đã sắp đi qua, quay đầu nhìn lại, anh ta chỉ nhìn thấy một vài nhân viên khiêng “xác