hương 701NỮ HIỆP THỜI HIỆN ĐẠI (20)
Cảnh sát chỉ điều tra thấy bộ phận trên cơ thể người bị nổ tung ở hiện trường, không phát hiện thấy hàng hóa.
Tin tức lần này là gián điệp của bọn họ mạo hiểm tính mạng truyền về, nếu có thể bắt được những người này, thì bọn họ có thể nhổ được một cái u độc rất lớn.
Nhưng bây giờ bị nổ thế này, không còn gì hết cả.
Là ai đã nổ, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết.
Trong lúc đại đội chống ma túy còn đang ngỡ ngàng thì người gác cổng nhận được một bưu kiện, bên ngoài ghi người nhận là đại đội chống ma túy.
Người gác cổng đưa bọc thư cho đội trưởng Đới.
Đội trưởng Đới cao to lực lưỡng, da ngăm đen, trên mặt có vài vết sẹo, nhìn có vẻ hoàn toàn không giống cảnh sát, ngược lại có phần giống côn đồ.
“Đội trưởng, anh cầm gì thế?”
“Không biết, lúc nãy người gác cửa đưa cho tôi, ghi người nhận là đại đội chống ma túy.” Đội trưởng Đới đặt bọc thư lên bàn.
Người trong văn phòng lập tức vây lại, “Đây không phải là lực đạn ai gửi tới chứ?”
Chuyện này không phải chưa xảy ra bao giờ, bọn họ nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
“Rất nhẹ, chắc là không phải.” Đội trưởng Đới uống ngụm nước, hắng giọng nói: “Mở ra xem xem.”
Những người khác lần lượt cầm bưu kiện lên, quả thật không hề nặng, hơn nữa bưu kiện cũng không to, không thể nào chứa nổi lựu đạn.
Một người lấy dao rạch túi giấy bóng ngoài bưu kiện ra, bên trong lòi ra một vài tờ báo.
“Là ai nghịch ngợm vậy? Gửi báo đến cho chúng ta?”
“Toàn là báo, xem xem bên dưới còn gì nữa không?”
Bọn họ lôi hết báo trong bưu kiện ra, một lúc sau mới tìm thấy một phong bì bên trong.
Trong phong bì chỉ có một mảnh giấy.
“Đại lễ bao mừng Quốc khánh, chúc các anh tăng ca vui vẻ.”
Mọi người: “…”
Đây tuyệt đối là trò nghịch ngợm!
“Sao bây giờ mọi người lại nhạt nhẽo thế nhỉ? Trên mạng chưa chơi đủ hay sao, lại bắt đầu đùa với cả đội chống ma túy chúng ta.”
“Loại người này phải trừng trị cứng rắn.
Chúng ta làm việc vì bọn họ, bọn họ được lắm, lấy chúng ta làm trò tiêu khiển.”
Những người khác đều tỏ ra phẫn nộ.
Dù sao thì ai biết mình bị biến thành trò giải trí của người khác mà không bực mình mới không phải người bình thường.
Đội trưởng Đới lật đi lật lại đống báo đó một hồi lâu, mảnh giấy được viết tay, nhưng nhìn có vẻ giống chữ trẻ con, nghiêng nghiêng ngả ngả, cực kỳ nguệch ngoạc.
Vốn dĩ là vì vụ án lúc nãy, những người này ôm cả bụng tức, bây giờ lại bị chơi như này, lửa bực càng to hơn.
“Đi đi đi ăn cơm thôi, đen chết đi được.”
“Đội trưởng, anh đừng xem nữa, chỉ là trò đùa thôi, mau đi ăn cơm.”
Đội trưởng Đới bị kéo đi ăn cơm, đụng phải người của bộ phận khác, nhóm người đó lập tức kêu ca.
Có người an ủi bọn họ, không phải người ta gửi bọc quà to mừng Quốc khánh cho các vị sao? Cứ coi như là chúc Tết các vị đi.
Trong lòng đội trưởng Đới vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Câu nói đó, có gì đó không đúng lắm.
Nói là Đại lễ bao mừng Quốc khánh, sao sau đó lại nói là tăng ca vui vẻ?
Đợi đến lúc bọn họ quay lại văn phòng, những thứ đó vẫn đang chất ở trên bàn.
Cho đến lúc tan ca, những người khác lần lượt ra về, chỉ còn lại đội trưởng Đới ở lại văn phòng.
Nửa đêm, những người của đội phòng chống ma túy, lúc ấy đã ngủ say như chết, lần lượt bị đội trưởng Đới thúc dậy.
“Đội trưởng, làm gì thế? Trước đây vì vụ án này mà mấy ngày liền chúng tôi không được chợp mắt.
Bây giờ vẫn không để cho chúng tôi ngủ sao?”
“Đội trưởng, chúng tôi biết anh không đành lòng, nhưng chuyện này chúng ta đã điều tra đi điều tra lại, cũng không điều tra ra ai cả, còn không bằng dưỡng sức để mai điều tra tiếp.”
“Lại đây xem.” Đội trưởng đới không thèm quan tâm đến những lời phàn nàn của bọn họ, gọi bọn họ đến phòng bình thường vẫn hay họp.
Trên bảng đen ở văn phòng, lúc đó đã được dán đầy báo.
Mọi người: “…”
Đội trưởng lại giở trò gì vậy?
Đội trưởng Đới chỉ vào đống báo, nói rất nhanh: “Những tờ báo này có vết đánh dấu, có khi là chữ, có khi là số, tôi đã liệt kê ra vài lần, thu được một địa chỉ.
Đội trưởng Đới chỉ vào địa chỉ được ghi ở bên cạnh.
Mọi người tiến gần lên bảng nhìn địa chỉ được viết trên đó, rồi lại so sánh với địa chỉ mà đội trưởng Đới viết lên, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Người bây giờ ghê gớm quá, lại chơi bọn