Quả nhiên Tô Họa được Hạ Đình cứu, còn đưa nàng ta về Hạ phủ.
Tô Họa không muốn quay trở về Tô gia, vì vậy đã ở lại làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh Hạ Đình.
Do nàng ta biết chữ, nhìn cũng có vẻ có tri thức, hiểu lễ nghĩa nên người trong Hạ phủ không những không ghét mà còn rất quý nàng ta.
Tô Họa cũng nhanh chóng làm quen mọi thứ trong Hạ phủ.
Mỗi lần Hạ Đình ra ngoài hầu như đều cho nàng ta đi theo.
Trước đây, khi ra ngoài, Hạ Đình thường hoặc là không mang theo người, hoặc là mang theo thư đồng, chưa bao giờ mang theo nha hoàn hầu cạnh.
Chuyện này rất nhanh chóng được truyền đến tai mọi người trong huyện Bạch Hà.
Mọi người đều nói, Tô Họa không biết xấu hổ, cố tình quyến rũ Hạ Đình.
Thời Sênh cũng nghe được thông tin của Tô Họa từ miệng của những người này.
“Nghe nói Tô Họa đó còn muốn mở tiệm, là cái gì… cái gì… nước… nước gì đó?”
“Tiệm nước hoa!” Người bên cạnh bổ sung, “Nghe nói thoa một chút sẽ rất thơm.”
“Mẹ kiếp, ai biết được có phải nói dối hay không.
Nàng ta là một cô nương mà lại xuất đầu lộ diện bên ngoài, không ngoan ngoãn làm bổn phận của mình.
Hạ công tử cũng thật là, lại còn để cô ta làm bừa.”
“Không phải rất hay sao? Chúng ta đi xem sao.”
“Được, đi xem xem Tô Họa đó định làm trò gì?”
Mấy cô nương trang điểm xinh đẹp, dáng vẻ diễm lệ đi qua bên cạnh Thời Sênh, đi tới một con đường khác.
Thời Sênh vờ ngắm nghía cái quạt giấy bên sạp hàng.
Đến khi mấy cô nương đó đi xa không nhìn thấy bóng, cô mới đặt chiếc quạt giấy xuống, rồi từ từ xoay người, “Đi, chúng ta cũng đi thăm nữ chính một chút.”
“Nữ chính gì?” Thu Thủy không hiểu gì.
Sao bây giờ tiểu thư nói chuyện càng ngày càng huyễn hoặc, nghe chẳng hiểu gì cả.
“Tô Họa.” Thời Sênh gõ gõ vào trán Thu Thủy, “Đi thôi.”
Thu Thủy xoa xoa đầu, đi chầm chậm phía sau Thời Sênh, “Tiểu thư, sao tiểu thư lại gọi Tô Họa là nữ chính? Nữ chính là cái gì?”
“Trẻ con đừng có hỏi nhiều.”
Khóe môi Thu Thủy cong lên, “… Tiểu thư, người còn nhỏ tuổi hơn nô tì.”
“Vậy sao?” Thời Sênh nghĩ ngợi một lúc, hình như tuổi của nguyên chủ nhỏ hơn tuổi của Thu Thủy.
Cô đanh mặt lại, vẻ mặt nghiêm nghị mà chính đáng, “Tuổi tâm lý của ta lớn hơn ngươi.”
Thu Thủy lại ngơ ngác, tuổi tâm lý là cái gì chứ?
Tiểu thư, tiểu thư đang nói bừa cái gì vậy hả? Tại sao nàng ta không hiểu gì hết vậy?
Tiệm của Tô Họa là Hạ Đình mở cho, là khu đất phồn hoa nhất huyện Bạch Hà, tiệm mỹ phẩm bên cạnh là của Nguyễn gia.
Lúc này, người làm trong tiệm của Nguyễn gia đều đứng ngoài cửa nhìn cửa hàng bên cạnh đang được mọi người vây chặt đến mức nước chắc cũng không chảy qua được.
“Hừm hừm!” Thu Thủy đứng bên cạnh bọn họ, rồi hắng giọng.
Hai người làm lập tức quay đầu lại, “Thu Thủy cô nương.”
“Tiểu thư đến rồi.” Thu Thủy ghé ghé người, để lộ Thời Sênh bị che ở phía sau nàng ta.
Hai tiểu nhị kinh ngạc, vội vàng khom lưng hành lễ: “Tiểu thư.”
Thời Sênh hơi gật đầu, nhìn đám người đang vây quanh cửa tiệm bên cạnh, giọng nói của Tô Họa lờ mờ vọng ra từ đám đông đó.
Thời Sênh thu lại ánh nhìn, hỏi người làm, “Nàng ta mở hàng mấy ngày rồi?”
Tiểu nhị khom lưng, “Dạ, 3 ngày.”
“Buôn bán thế nào?”
Hai người làm nhìn nhau, người này đẩy người kia, người kia đẩy người này, cả hai đều không muốn nói.
Thu Thủy lập tức chau mày, “Tiểu thư hỏi các ngươi thì các ngươi hãy nói thật.”
“Vâng vâng… Ngày đầu tiên thì chỉ thấy ồn ào, nhưng nàng ta cho mọi người dùng thử đồ của mình.
Ngày thứ hai có người đến mua đồ.
Đến ngày hôm nay thì chưa mở cửa đã có người đến rồi.”
Một tiểu nhị lôi là một chiếc lọ gốm nhỏ từ trong cổ áo “Chúng tôi có lén lút đi mua một lọ, mùi của nó thực sự… rất thơm.”
Thời Sênh nhận lấy cái lọ, mở nắp lọ rồi hít ngửi, một mùi hoa sen thơm nhẹ nhàng xộc lên mũi, bên trong là chất lỏng, hơi dính dính, nếu bôi lên tay, sau đó lau sạch đi sẽ không thấy dính nữa, mà ngược lại lại trắng mịn vô cùng.
Nữ chính lợi hại của ta, ở thời cổ đại mà ngươi cũng có thể làm ra thứ này.
“Tránh ra tránh ra! Mau tránh ra!”
Tiếng la hét lỗ mãng vọng ra từ phía sau đám người, vài tên gia đinh giải tán đám người vây quanh, một chiếc kiệu được đặt xuống phía trước cửa tiệm của Tô Họa.
Tô Họa đang nói với khách về cách chăm sóc, bảo dưỡng, đột nhiên có biến cố, ả ta đành bước ra ngoài.
“Xin hỏi vị đại ca này có chuyện gì vậy?” Tô Họa đưa