[Nhiệm vụ phụ tuyến: giúp Độc Cô Dực đăng cơ Hoàng đế]
Hệ thống đần độn tự nhiên lại nhảy ra.
Có lẽ biết tâm trạng của Thời Sênh không được tốt nên Hệ thống đã nhanh chóng phát nhiệm vụ, tắt máy, offline, nó không biết gì hết.
Thời Sênh không vì Hệ thống phát nhiệm vụ mà dừng lại.
Cô tiếp tục đi đến trước mặt Tôn thị, trước ánh mắt không thể tin nổi của bà ta, đâm thẳng thanh kiếm xuống.
Đám nha dịch đều không có bất cứ một phản ứng nào.
Cho đến khi cô rút kiếm ra, đám người này mới bắt đầu phản ứng.
Cô ngang nhiên gϊếŧ người ngay chốn công đường!
Quan huyện sớm đã sợ đái ra quần rồi.
Ông ta núp sau bàn mình, run lẩy bẩy.
Không có ai nói với ông ta, tiểu thư của Nguyễn gia kinh khủng như thế.
Đây mà là một khuê nữ nhà giàu sao?
Quan huyện không có động thái gì, đám người nha dịch cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể vây quanh Thời Sênh.
Thời Sênh lau sạch máu trên thanh kiếm, ánh mắt bình tĩnh nhìn nha dịch vây xung quanh, sau đó đưa mắt nhìn tên quan huyện đang co mình dưới gầm bàn.
Thời Sênh đi đến phía tên quan huyện.
“Ngăn nàng ta lại, ngăn nàng ta lại!” Tên quan huyện kêu gào bên dưới gầm bàn.
Thời Sênh đẩy mấy tên nha dịch cản đường sang một bên, kéo quan huyện từ dưới gầm bàn ra, “Nói, nói cho ta biết, là ai đã hối lộ cho ngươi?”
Mẹ kiếp, luôn có một tên ngu si đần độn muốn hãm hại bản cô nương.
“Ta ta….” Cổ quan huyện lạnh toát, tim trong lồng ngực cũng dường như ngừng đập, cả người run bần bật, nói không thành câu, “Ngươi ngươi…”
“Là ai?” Mặt Thời Sênh nở một nụ cười rất nhạt, lực ở tay mỗi lúc một tăng thêm.
Quan huyện cảm nhận thanh kiếm sắc nhọn đã cứa vào da thịt ông ta.
Cái đầu của ông ta chỉ cần một giây sẽ lìa xa cái cổ.
Nghĩ tới điều đó, đôi mắt quan huyện nhắm lại, lập tức ngất luôn.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp, gan bé thế mà còn đòi làm tham quan?
Xứng đáng chỉ có thể làm quan huyện.
Thời Sênh tát hai cái cho tên quan huyện tỉnh lại, tên quan huyện vẫn tiếp tục sợ hãi đến mức đái ra quần, mùi nước tiều nồng nặc khắp đại đường.
Thời Sênh thấy kinh tởm liền thả ông ta ra, rồi lùi về sau mấy bước, “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ai đã đút lót cho ngươi.
Nếu ngươi không nói thì kết cục của ngươi cũng sẽ như mụ ta.”
Ánh mắt Thời Sênh nhìn về phía Tôn thị đã chết.
“Ta… ta nói ta nói…” Quan huyện lê lết trên đất, sợ hãi nói: “Là Hạ Thanh, đại công tử của Hạ gia, là hắn hối lộ ta.”
Hạ Thanh…
Trước đây cô đã từng nghi ngờ, cũng đang kêu người để mắt đến hắn ta, nhưng ngoài ánh mắt trống rỗng vô hồn ra, Hạ Thanh không có bất cứ điểm gì kỳ lạ khác.
“Mục đích cuối cùng mà hắn muốn ngươi phải làm là gì?”
Quan huyện như sắp khóc, “Hắn ta chỉ muốn ta nhốt ngươi vào đại lao, ngoài ra không nói gì thêm.
Bà cô trẻ à, ta sai rồi, ta không nên nhận tiền đút lót của hắn.
Xin ngươi hãy tha mạng cho ta một lần, sau này ta không dám nữa.”
Ban đầu quan huyện đồng ý với Hạ Thanh, là bởi vì Hạ Thanh cam kết, chỉ cần nhốt được cô vào đại lao, gia sản của Nguyễn gia sẽ thuộc về ông ta, ma xui quỷ khiến nên ông ta mới nhận lời Hạ Thanh.
Ông ta đâu có biết, tiểu thư của Nguyễn gia không phải người mà đám khuê nữ con nhà quyền quý có thể so sánh, uy mãnh đến mức mệnhquan triều đình cũng dám uy hϊếp.
“Nói như vậy, tên Tôn Nhị Cẩu kia là do Hạ Thanh gϊếŧ sao?”
“Không biết.” Quan huyện lắc đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, nói: “Chúng ta nhận được báo án, Hạ Thanh liền gửi thông tin cho ta, nói rằng thời cơ động thủ đã đến rồi.”
“Các người đã cấu kết với nhau rất lâu rồi?” Ánh mắt Thời Sênh sâu thăm thẳm nhìn tên quan huyện.
Quan huyện run rẩy một chút nhưng vẫn gật đầu, chuyện này Hạ Thanh đã nói với ông ta một thời gian, ông ta chỉ phụ trách kết tội, những việc khác Hạ Thanh đều bảo ông ta không cần quan tâm.
“Được lắm.”
Lại có một tên ngu ngốc bày trò hãm hại sau lưng cô lâu như vậy.
Cả người quan huyện lạnh toát, được lắm cái gì chứ?
…
Thời Sênh bước ra khỏi nha môn,Thu Thủy đang đợi bên ngoài lập tức bước tới, “Tiểu thư, người không sao chứ?”
Chỉ trong một thời gian ngắn, đã tới nha môn những hai lần.
Lần này lại còn là chuyện liên quan đến mạng người, nàng ta không tin tiểu thư nhà mình lại có thể gϊếŧ người.
Tiểu thư nhà nàng ta muốn gì mà chẳng có? Hà tất phải gϊếŧ một người không