Suốt cả mùa đông, Thời Sênh đều không hề nhúc nhích.
Mùa xuân sắp đến, huyện Bạch Hà yên tĩnh hồi lâu cũng đang dần dần náo nhiệt trở lại.
Tiệm vịt quay của Tô Họa đã mở chi nhánh thứ hai, Thời Sênh cho ngươi đi mua về ăn thử, mùi vị cũng không có gì là đặc biệt, nhưng so với thức ăn ở thời cổ đại, thì đây tuyệt đối được coi là mỹ thực.
Bây giờ, ai muốn ăn vịt quay của Tô Họa còn phải đặt trước.
“Tiểu thư, hôm nay Tô Họa này lại còn muốn mua lại cửa tiệm ở đông thành của chúng ta.” Gương mặt Thu Thủy đầy vẻ phẫn nộ bước vào.
Thời Sênh lắc lắc chiếc ghế thái phi, ăn miếng điểm tâm thơm ngon rồi chầm chậm hỏi: “Cửa tiệm nào?”
“Chính là tửu lầu ở đông thành đó.” Thu Thủy bước tới trước mặt Thời Sênh.
“Không nhượng cho cô ta là được rồi.” Thời Sênh cho miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng.
“Tiểu thư!” Thu Thủy cao giọng, “Cửa tiệm đó chúng ta cũng là đi thuê, vẫn còn một tháng nữa là đến hạn, không biết Tô Họa nghe ngóng được thông tin từ đây, nên đã đi nói chuyện với người chủ của tửu lâu, bây giờ bên đó cũng có ý muốn cho Tô Họa thuê lại.”
Thời Sênh: “…” Nữ chính đại nhân à! Gần đây ta không gây phiền hà với ngươi, ngươi hà tất gì phải ghé đầu vào họng súng làm gì?
“Làm ăn thế nào?” Thời Sênh ngồi thẳng người.
“Rất tốt ạ, có thể xếp trước mấy hạng so với cửa tiệm khác của chúng ta.” Lượng người trong đó tương đối đông, hơn nữa bọn họ đều mời những sư phụ có thủ nghệ cao siêu, sinh ý mỗi tháng đều rất khả quan.
Thời Sênh cho Thu Thủy hẹn đông gia gặp mặt nói chuyện, nhưng đông gia năm lần bảy lượt từ chối gặp mặt Thời Sênh, nói vòng nói vo là không cho cô thuê, bất luận là trả giá cao thế nào cũng không đồng ý.
Thời Sênh đích thân đến tìm đông gia.
Vừa bước tới cửa, liền nhìn thấy Tô Họa cùng một người đàn ông bước ra, nhìn dáng vẻ có vẻ quan hệ của bọn họ rất tốt, người đàn ông đó tiễn Tô Họa ra cửa rồi quay người đi vào trong phủ.
Tô Họa hơi cúi người trước bậc thềm, liền nhìn thấy Thời Sênh đứng cách đó không xa.
Nàng ta nhướng mày nói với Thời Sênh, “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi tới muộn rồi.”
Thời Sênh liếc nhìn nàng ta, không lên tiếng mà quay người bước đi.
Tô Họa đã thu phục được đông gia, đó chính là bản lĩnh của nàng ta.
Tô Họa giống như đánh vào bịch bông, nàng ta có chút bực bội, Nguyễn Tiểu Dạng này lúc nào cũng bày ra cái bộ dáng khinh người như thế.
Hãy đợi đấy!
…
“Tiểu thư, có người tìm ngài.” Thời Sênh quay về phủ, được người Nguyễn phủ thông báo có người tìm cô.
“Là ai?”
“Không quen, nghe giọng nói giống như người ở kinh thành đến.” Hạ nhân lắc đầu.
Kinh thành?
Trong đầu Thời Sênh hiện lên một vài bóng người, không biết là ai, Thời Sênh đi theo tên hạ nhân vào phòng khách.
Nhìn rõ là ai rồi, cô chỉ muốn kéo người khách đó ra ngoài.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn uống trà trong phòng khách, còn đang thổi thổi mấy chiếc lá trà nổi trên mặt chén.
Thấy bên ngoài có bóng người đi vào, hắn ta hơi ngẩng đầu, gương mặt soái khí lập tức để lộ một nụ cười.
Hắn đặt chén trà xuống, “Nguyễn cô nương, hy vọng cô vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay?”
Gương mặt Thời Sênh không chút biểu hiện, cô bước vào: “Ngươi tới đây làm gì?”
Cốt truyện che giấu gì đó, bản cô nương từ chối.
“Nguyễn cô nương, đúng là cô thật khó tìm!” Độc Cô Dực nói như cảm thán: “Tôi phải trèo đèo lội suối để tìm cô, đến nỗi chân sắp gãy ra rồi, cô nể mặt tôi, tốt xấu gì cũng hỏi han nhau một câu đi chứ?”
Sau buổi tối hôm đó, nàng gần như là mất tích, làm thế nào cũng không tìm được.
Không những hắn không tìm được, đến người của Độc Cô Tu cũng không tìm được.
Chẳng dễ dàng gì tìm thấy nàng ấy, nhưng nàng ấy lại làm bộ mặt ruồng bỏ, hắn có thể nhìn ra điều này.
Đừng hỏi tại sao hắn lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên gương mặt không có biểu tình ấy, rõ ràng là hắn nhận ra, thế thôi.
Thời Sênh chau mày, hỏi theo kiểu có lý chẳng sợ gì cả, “Ta bắt người phải tìm ta?”
Độc Cô Dực: “…”
“Ngươi tìm ta làm gì?”
Độc Cô Dực ho một tiếng, mặt nghiêm nghị đáp, “Người của Độc Cô Tu đã tới huyện Bạch Hà rồi, hình như hắn cũng tới đó.”
“Ngươi đến, tìm ta, để làm gì?” Ngữ khí của Thời Sênh càng nặng nề hơn, Độc Cô Tu đến đây, thì cần hắn đặc biệt chạy tới đây để nhắc nhở sao?
Chẳng thân thiết gì, mới gặp nhau có một lần.
“Bổn vương tới là để chiêu dụng nhân tài.”
Chiêu dụng cái ông nội nhà ngươi!
Thời Sênh cho người lôi Độc Cô Dực ra ngoài, cho dù một phút thôi cô cũng không muốn nhìn thấy tên ngu đần này.
“Nguyễn cô nương, cô nghe ta nói đã.
Ôi, ta nói các ngươi đợi đã.
Nguyễn cô nương, cô