Từ sau khi trải qua chuyện kia với Độc Cô Tu, Tô Họa liền bị Độc Cô Tu cưỡng chế vào ở trong nha môn.
Sau đó Độc Cô Tu còn lấy một số cửa tiệm của Nguyễn gia bị niêm phong giao cho Tô Họa xử lý.
Việc làm lấy công mưu lợi cá nhân này khiến bách tính trong huyện Bạch Hà đều có chút không hài lòng, đặc biệt là một số thương nhân đang ngắm mấy cửa tiệm đó.
Coi như Nguyễn gia đen đủi, những thứ này phải sung công, nhưng nha môn không thể kinh doanh mấy cửa tiệm đó, chỉ có thể bán lại cho mấy thương nhân này, vừa rẻ vừa có lợi, nên bọn họ không thể không để mắt.
Nhưng mà giờ cô nương của Nguyễn gia kia vẫn còn chưa bị gì mà Nhϊếp Chính Vương lại đưa các cửa hàng cho Tô Họa, sao bọn họ có thể không ý kiến được.
Có điều, bây giờ Tô Họa lại là hồng nhan trong mắt Nhϊếp Chính Vương.
Bọn họ cũng chỉ dám chửi sau lưng Tô Họa là đồ hồ ly tinh.
…
Nguyễn phủ.
Mới đây nhất, Thu Thủy nghe thấy thông tin, vừa nghe thấy tin liền vội vội vàng vàng chạy về tìm Thời Sênh, “Tiểu thư, Nhϊếp Chính Vương thật quá đáng.”
Tiểu thư nhà nàng ta còn chưa thế nào, sao lại cho Tô Họa chứ!
“Ả ta muốn thì cho ả ta.” Thời Sênh nói vẻ không thèm quan tâm.
“Tiểu thư!” Tiểu thư có thể lo lắng hơn chút không? Bây giờ bên ngoài phủ vẫn có người bao vây, cửa tiệm thì cũng mất hết rồi.
Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, đi ngủ đi, nhìn quầng thâm mắt của ngươi kìa, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thu Thủy khóc không ra nước mắt.
Nàng ta có thể ngủ được mới lạ.
Chuyện liên quan đến sinh mệnh mà!
Thời Sênh bước mấy bước rồi biến mất khỏi tầm mắt của Thu Thủy.
Cô không muốn nghe người khác kể lể.
Chuyện tuyển tú của Độc Cô Tu đã kết thúc, nhưng do còn chuyện với Thời Sênh nên hắn cho người đem đám tú nữ này về kinh trước, nghe nói Đinh Hương cắt tay tự sát cũng không trốn khỏi kiếp này.
Còn Hạ Đình bị Hạ gia nhốt trong Hạ phủ, hoàn toàn không cho phép hắn bước ra khỏi cửa.
Những chuyện bên ngoài, hắn chỉ có thể thỉnh thoảng được nghe kể từ miệng tên người hầu.
Nghe nói Tô Họa đang sống chung với Độc Cô Tu, cả ngày Hạ Đình đều mượn rượu giải sầu, bộ dạng sa sút tinh thần.
Tô Họa leo lên được một cây đại thụ như Độc Cô Tu, người trong Tô gia đương nhiên cũng biết.
Bọn họ đều lần lượt tới tìm Tô Họa, rồi gây ra không biết bao nhiêu chuyện ồn ào.
Có một lần ồn ào nhất là, nghe nói Tô mẫu tát Tô Họa một cái, nói ả ta vong ơn phụ nghĩa.
Độc Cô Tu suýt chút nữa gϊếŧ bà ta tại chỗ, cuối cùng là do Tô Họa ngăn lại nên Tô mẫu mới bình an vô sự.
Cũng chính lần đó, Tô Họa đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia.
Nàng ta cho bọn họ một khoản tiền tương đối lớn, đồng thời mua lại tiểu muội của nàng ta từ tay bọn họ.
Người Tô gia có được tiền, đúng là không tìm đến làm phiền Tô Họa nữa.
Tô Họa muốn trở thành một phú bà nên dù nam chính hứa hẹn sẽ cưới nàng ta thì nàng ta vẫn tiếp tục việc kinh doanh buôn bán của mình.
Có trong tay mấy cửa tiệm của Nguyễn gia, Tô Họa lập tức bắt đầu đánh sang lĩnh vực khác.
Thức ăn ngon rồi trang sức theo xu hướng mới rất nhanh chóng nhận được cảm tình của các cô nương trong huyện Bạch Hà.
Việc kinh doanh buôn bán của Tô Họa có thể nói là hô mưa gọi gió, có Nhϊếp Chính Vương chống lưng, đến một người gây chuyện cũng không có.
Độc Cô Tu không biết làm thế nào với Thời Sênh nên đành không ngừng ra tay với sản nghiệp Nguyễn gia.
Trước tiên hắn lấy danh nghĩa triều đình đi niêm phong, sau đó giao cho Tô Họa.
Tới cuối cùng, Nguyễn gia chỉ còn lại duy nhất căn nhà đó.
Một người mượn nhà ở đỡ như Độc Cô Dực cũng bắt đầu lo lắng, cả ngày lượn lờ trước mặt Thời Sênh.
“Nguyễn Tiểu Dạng, bây giờ nhà cô nghèo một trắng hai, cô vẫn còn tâm trạng để ở đó phơi nắng sao?”
“Nếu không thì ta có thể làm gì?” Thời Sênh đổi sang tư thế thoải mái hơn.
“Không phải cô ngang ngược lắm sao? Đi cướp lại đi!” Độc Cô Dực đập tay xuống cạnh bàn.
Thời Sênh giờ tay, vén mái tóc vừa bị gió thổi bị rối, “Ngươi thực sự muốn xem ta đấu với Độc Cô Tu giống như chó cắn chó sao?”
“Sao bổn vương lại có thể là loại người đó.” Độc Cô Dực lập tức phản bác, “Là ta muốn thấy người đấu trí đấu dũng với Độc Cô Tu, hay hơn rất nhiều so với đám người trong kinh thành toàn đấu với nhau trong tối.”
Người kinh thành đều ra tay trong bóng tối, nên có những lúc là ai làm cũng chẳng ai biết, thực sự suy