Chuyện Thời Sênh đập phá cửa tiệm, lại một lần nữa khiến bách tính trong huyện Bạch Hà nhận định, tiểu cô nương của Nguyễn gia không dễ trêu ghẹo.
Ngươi muốn cửa tiệm, nàng sẽ cho ngươi mà không có bất cứ ý kiến gì.
Nhưng đợi ngươi mở cửa tiệm rồi, người ta sẽ chẳng nói một lời mà đem theo người đến đập phá.
Tác phong dũng mãnh như vậy, bọn họ chẳng dám trên ghẹo.
Thời Sênh đập phá xong, cảm thấy vô cùng thoải mái, còn Thu Thủy thì thấy rất đau lòng, “Tiểu thư, đó là cửa tiệm của chúng ta mà.”
Ngài ấy nói đập là đập, có suy nghĩ đến cảm nhận của lão gia đã mất không?
“…” Thời Sênh im lặng, Thu Thủy lại bắt đầu kể lể huyên thuyên, sao cô lại đụng phải loại người như vậy chứ? “Thu Thủy này! Ta thấy hơi đói, ngươi đi làm chút gì cho ta ăn đi.”
Thu Thủy thấy lạ, “Không phải tiểu thư vừa ăn rồi sao?”
“Gần đây tiêu hóa tương đối tốt.” Lại chẳng phải muốn tống cổ ngươi đi.
Thu Thủy khom người, “Tiểu thư, người đợi chút.”
Thu Thủy ra khỏi căn phòng, Độc Cô Dực lấm lét ngó trước nhìn sau, thấy không có người, hắn mới bước vào, “Nguyễn Tiểu Dạng, Nguyễn Tiểu Dạng.”
Thời Sênh quay mặt nhìn hắn, Độc Cô Dực cười he he, “Ta báo cho ngươi một tin tốt.”
“Tin tốt của ngươi chưa chắc sẽ là tin tốt của ta.” Câu nói này của Thời Sênh có chút hơi luẩn quẩn.
Độc Cô Dực chớp mắt nịnh Thời Sênh, “Thực sự là tin tốt, cô có muốn biết không?”
Mau hỏi ta đi!
Hỏi ta thì ta sẽ nói với ngươi.
Thời Sênh không nhúc nhích.
Độc Cô Dực không nhịn được, “Hoàng thượng phái Tuần sát sứ đến rồi.”
“Đây là cái coi là tin tốt sao?” Một con gà như Hoàng thượng, cử người đi tuần sát thì có tác dụng khỉ gì?
Độc Cô Dực dùng ánh mắt kiểu như “Chuyện này ngươi không hiểu” nhìn Thời Sênh, hắn lắc đầu nói, “Ta nói cho cô biết, Tuần sát sứ lần này là ai ngươi biết không? Hạ Thanh.
Chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã được Hoàng thượng phá cách phong là thừa tướng.
Người đàn ông này, hì hì, quả thật có bản lĩnh.
Có lẽ bây giờ chuyện gì Hoàng thượng cũng nghe hắn ta, hơn nữa còn nghe nói hắn là người ở huyện Bạch Hà.
Thời Sênh: “…”
Tên đần độn Hạ Thanh đó quay về chịu chết thật à?
Cô biết, nếu cô không tới tìm hắn, hắn cũng sẽ tự tới tìm cô.
Độc Cô Dực đem vô số chuyện của Hạ Thanh ở trong kinh thành kể tường tận cho Thời Sênh nghe, cùng với chuyện Độc Cô Tu đấu trí đấu dũng, tranh đoạt binh quyền, có thể viết thành một bộ tiểu thuyết mưu quyền trăm vạn chữ.
…
Tin tức của Độc Cô Dực không rõ lấy từ đâu, Thời Sênh chưa từng nhìn thấy hắn tiếp xúc với ai.
Một Vương gia như vậy có thể sống tới tập cuối, chắc chắn là phải có thế lực, tựa hồ chuyện gì cũng biết.
Hắn luôn luôn thể hiện mình rất sợ Độc Cô Tu, nhưng Thời Sênh chưa từng nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt hắn, thậm chí còn dám vây quanh để xem Độc Cô Tu.
Với tin tức này của Độc Cô Dực, Thời Sênh không hoàn toàn tin tưởng.
Vì vậy lúc trời tối, Thời Sênh một mình ra khỏi Nguyễn phủ.
Cô đạp lên thanh kiếm, bay ra huyện Bạch Hà.
Cô vừa ra khỏi huyện Bạch Hà, nhìn thấy con đường nhỏ phía xa ca có ánh lửa sáng rực.
Một vài bóng người đang vội vàng đi về phía huyện Bạch Hà.
Thời Sênh ngừng ở bên trên vài giây, người bên dưới dừng lại không đi tiếp, hình như còn ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Sênh ra lệnh cho thiết kiếm hạ xuống, rơi thẳng xuống trước mặt mấy người đó.
Người dẫn đầu chính là Hạ Thanh.
Nhìn Hạ Thanh vẫn rất gầy yếu, thân hình mỏng manh, chỉ cần có gió cũng có thế thổi phăng hắn đi.
“Ai dzô.” Hạ Thanh có chút chán nản, “Ta đã đi trước một thời gian dài như vậy rồi, sao ngươi vẫn biết chứ.”
Mắt Thời Sênh híp lại, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta?” Hắn vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng kết hợp với sắc mặt của hắn, cùng với ánh lửa lập lòe, thực sự hơi quỷ dị, “Ta tên là Mộ Bạch.
Mộ trong ái mộ, bạch trong màu trắng.”
“Chưa nghe qua.”
Mộ Bạch…
Ở cái thế giới ngựa giống kia, hắn đã dùng tên thật của mình.
Khóe miệng Mộ Bạch hơi cứng đờ, giận nha, cô ta lại không biết hắn.
Nhưng hắn là thân sĩ, không thể nổi nóng, vì vậy Mộ Bạch vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, “Không sao, bây giờ nghe rồi đó.”
“Mục đích của ngươi?”
“Mục đích của ta không phải cô quá rõ ràng sao?” Bạch Mộ cười tươi, giống như là hắn đang đối diện với một người có thể hợp tác cùng mình.
Thời Sênh hơi chau mày, “Gϊếŧ chết ta?”
Mộ Bạch cười mà như không, xem như thừa nhận.
“Ngươi có thù với ta hay là có thù