Thời Sênh trở lại phòng mình, nhìn thấy trong phòng bừa không chịu nổi thì chán luôn.
Nguyên chủ trước kia cũng là một em gái thích dọn dẹp, nhưng mà sau khi bị người quấy rầy, cả người đều hốt hoảng nên cô cũng không có tâm tư dọn dẹp nữa.
Lúc Thời Sênh tới, nhìn căn phòng giống như cái bãi rác.
Thời Sênh tới phòng tắm xem xét, bởi vì cô là con gái cho nên lúc trước sửa phòng liền đem phòng tắm bên ngoài rời đến phòng cô bên này.
Tạ Ngôn và Nhϊếp Thành dùng chung phòng tắm kia.
Máu trên nền phòng tắm đã biến thành màu đen, tản ra hương vị khó ngửi.
Thời Sênh nhịn, thật sự chịu không được, liền lên mạng tìm người đến dọn dẹp.
Lúc tính tiền thì phát hiện nguyên chủ nghèo đến phát khóc.
Tất cả tiền của cô đều dùng để trả tiền thuốc men cùng viện phí, trong ví chỉ còn lại mấy đồng.
Dì dọn vệ sinh có chút hồ nghi nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh xấu hổ, “Dì ơi, dì theo cháu đi xuống dưới lấy tiền nhé!”
Dì dọn dẹp không nói gì nhưng trong lòng khẳng định là rất coi thường.
Không có tiền còn dám gọi người quét dọn, phòng ở có xíu như vậy, tự mình làm cũng được, còn ra vẻ.
Nhưng mà Thời Sênh duy chỉ có thể làm mình không đói bụng chết, còn lại chẳng có một chút kỹ năng sinh hoạt nào.
Thời Sênh đến cửa hàng của chị gái lần trước vay tiền đưa cho người dọn dẹp.
Chị chủ lo lắng thân thể của cô, còn cứng rắn đưa cho cô thêm một ngàn đồng, để cho cô mua đồ vật này nọ bồi bổ thân thể.
Thời Sênh cầm một ngàn đồng, trong lòng mê man, cô giờ còn nghèo đến mức phải đi vay tiền.
Thời Sênh cảm ơn chị chủ, xoay người trở về.
Lúc tới cửa, cô nhìn thấy Nhϊếp Thành đang mở cửa.
Trong tay Nhϊếp Thành mang theo túi lớn túi nhỏ.
Thời Sênh còn thấy được tuýp thuốc mỡ từ bên trong một cái túi nilon.
Nhϊếp Thành cũng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, mở cửa đi vào, trực tiếp đi đến phòng Tạ Ngôn.
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa mạnh tới mức làm mấy cái cửa sổ cũ kỹ cũng đều rung lên.
Tiểu công lợi hại của ta, ở trước mặt bạn gái chính quy mà ngươi cũng dám kiêu ngạo như vậy!
Trong nhà Nhϊếp Thành hình như rất có tiền.
Nếu giờ cô đuổi Tạ Ngôn đi, không phải vừa lúc cho Nhϊếp Thành ngư ông đắc lợi sao?
Hơn nữa, để Tạ Ngôn ở nơi này cũng bớt việc cô trèo đèo lội suối đi vây xem bọn họ.
Thời Sênh chậm rì rì đi về phòng mình.
Cô vừa mới ngồi xuống bàn, cửa phòng đã bị gõ vang.
Nhϊếp Thành đen mặt đứng ở bên ngoài.
“Làm gì?”
“Nồi ở đâu?” Nhϊếp Thành lạnh mặt hỏi.
Nhϊếp Thành chuẩn bị làm đồ ăn cho Tạ Ngôn, lại phát hiện không thấy cái nồi nào cả.
“Tôi làm sao biết, tôi còn có thể ăn mất cái nồi chắc?” Thời Sênh bĩu môi coi khinh rồi trực tiếp đóng cửa.
Tìm nồi cũng tìm đến nơi này của cô, quả thực có bệnh.
Nhϊếp Thành bị gió khi sập cửa quét vào mặt, hắn nhìn cửa phòng có chút cũ, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Con ranh này còn dám quát hắn? Còn dám đóng cửa?
Nhϊếp Thành muốn gõ cửa, nhưng mà sợ bị Tạ Ngôn chú ý, hắn đành phải thôi, đi ra ngoài mua nồi.
Làm một tiểu công hoàn mỹ, tất nhiên phải có kỹ năng nấu cơm.
Thời Sênh ở trong phòng cũng có thể ngửi được mùi đồ ăn mê người.
Thời Sênh bĩu môi, mở máy tính trên bàn ra, trên màn hình máy tính lộn xộn, tốc độ vận hành lại chậm.
Em gái này tới mức làm người ta giận sôi gan!
Thời Sênh tìm thấy mấy folder trong máy tính, folder đều không có tiêu đề, chỉ dùng một chuỗi ký tự tiện tay đánh để làm tên.
Thời Sênh nhấp vào nhìn nhìn, hai cái là hình ảnh, một cái là trương mục ghi chép cùng nhật ký, một cái còn lại là… tiểu thuyết.
Hình ảnh là nguyên chủ cùng Tạ Ngôn, cũng có Nhϊếp Thành, ba người đi xem phim, hoặc ăn cơm.
Mỗi lần nguyên chủ cùng Tạ Ngôn chụp ảnh chung, Nhϊếp Thành sẽ có ý vô tình đi ra, tạo thành những tấm chụp chung ba người.
Còn trương mục kia chính là bản ghi chép tiền dùng mỗi ngày của nguyên chủ, ngay cả xe buýt cũng ghi.
Thời Sênh kéo lên trên tìm, ở trong đó phát hiện ba trương mục lớn.
Trong đó một mục là mua máy tính xách tay, sáu ngàn, nhưng Thời Sênh cũng không thấy cái máy tính kia ở chỗ nguyên chủ.
Còn có một mục là ba nghìn, chính là một dãy số, không có nói rõ.
Cuối cùng một mục là năm nghìn, mua di động, Thời Sênh cũng không phát hiện ra cái di động nào ở chỗ nguyên chủ.
Thời Sênh lục lọi một chút trí nhớ, dựa theo thời gian đối