Thời Sênh ra khỏi phòng họp, cửa phòng họp cách vách vừa lúc mở ra, Thời Sênh hướng bên kia nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy có ai đặc biệt.
“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy mắng người sao?” Thời Sênh quát đám người ban biên tập hóng hớt kia một câu rồi trở về văn phòng.
Mọi người: “…” Chưa thấy qua ai bị mắng mà còn kiêu ngạo như vậy.
Mọi người bất mãn nói thầm rời đi, mãi đến khi tất cả mọi người đi rồi, phòng họp phía trước mới được người chậm rãi mở ra.
…
Lúc Tống Manh Tử trở về ôm theo một đống đồ ăn vặt, nghe được Thời Sênh bị Nhϊếp Thành mắng, ngay cả đồ ăn vặt cũng chưa đặt xuống, trực tiếp chạy lại.
“Nhϊếp Thành có làm gì cô không?”
Thời Sênh nhấp chuột, không chút để ý đáp: “Hắn có thể làm gì tôi?”
Chỉ bằng sức chiến đấu của Nhϊếp Thành, cho cô tế kiếm cũng không đủ.
“Không có là tốt rồi, đây, cho cô ăn.
” Tống manh tử thở ra, đặt đồ ăn vặt trên tay xuống bàn Thời Sênh.
“Cô trốn làm để đi mua đồ ăn vặt?” Quả thực là một kẻ ăn vặt quá mức.
“Không phải mua đâu.
” Tống Manh Tử nói lầm bầm.
Không phải mua, chẳng lẽ là cướp về sao?
Thời Sênh phát hiện mấy cô gái trong ban biên tập ánh mắt lúc nhìn Tống Manh Tử đều có một chút kỳ kỳ, ghen tị lẫn ao ước.
Thời Sênh: “…”
Những người này bị làm sao thế?
Tống Manh Tử cao hứng không lâu liền bị Nhϊếp Thành kêu vào, lúc đi ra nhìn cô ấy giống như quả cà héo vậy.
Con gái trong ban biên tập lại vui vẻ, không chú ý Tống Manh Tử nữa, bắt đầu làm việc.
“Nhϊếp Thành đáng ghét.
” Tống manh tử căm giận mắng một tiếng, ôm đồ ăn vặt của mình đi trở về bàn công tác.
Thời Sênh kỳ quái, tình huống gì đây?
Cô lắc đầu, nhìn về phía màn hình máy tính.
Tên biên tập của cô được đặt là Thâm Tỉnh Băng.
Tống Manh Tử rất khó hiểu, vì sao lại lấy một cái tên như vậy.
Thời Sênh mỉm cười, cảnh giới của cao thủ, người phàm sao có thể hiểu.
Ngôn Diệp Chi: Biên tập, đề cương và mở đầu của tác phẩm mới đã gửi vào hòm thư, cô xem xem có chỗ nào cần sửa không?
Tin nhắn của Tạ Ngôn đột nhiên nhảy ra.
Thời Sênh mở hòm thư, quả nhiên thấy ở bên trong có đề cương của Tạ Ngôn.
Thể loại là huyền nghi.
Thời Sênh xem qua đề cương cùng mở đầu một lần, văn này đúng là cách hành văn lúc trước của Tạ Ngôn.
Thâm Tỉnh Băng: Đăng đi.
Thời Sênh chờ một lát xong liền đi xem phê duyệt, quả nhiên nhìn thấy truyện mới của Tạ Ngôn đang chờ xét duyệt, cô trực tiếp nhấn thông qua.
Tạ Ngôn ra văn mới lập tức khiến độc giả chú ý, nhưng hắn mới chỉ phát vài ngày đã bị người kéo vào tổng sỉ vả không thương tiếc.
Truyện này và truyện bọn họ đọc trước đây căn bản không phải là một người viết, đều chất vấn tác giả, có phải chính chủ hay không.
Làm biên tập, Thời Sênh đương nhiên cũng phải hành động, cô liền PM Tạ Ngôn đang online.
Thâm Tỉnh Băng: Văn của anh sao lại thế này? Tôi xem qua tác phẩm lúc trước của anh, so với hiện tại thì khác nhau quá lớn.
Ngôn Diệp Chi: Gần đây tâm trạng của tôi không tốt…
Thâm Tỉnh Băng: Tâm trạng không tốt cũng không thể phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Hiện tại không ai sửa văn cho hắn, đương nhiên hắn sẽ có tâm trạng không tốt rồi.
Ngôn Diệp Chi: Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng, truyện mới tạm thời sẽ không cập nhật.
Thời Sênh cao lãnh đáp một câu.
Thâm Tỉnh Băng: Ừm.
Sau đó, cô vào tài khoản cá nhân, lập tức liền nhận được tin nhắn của Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn: Tiểu Y, em ở đâu?
Con mẹ nó, tiểu thụ này thật trâu bò!
Tổ tông: Làm gì?
Tạ Ngôn: Chuyện lần trước thực xin lỗi, em có bận gì không? Anh mời em ăn cơm?
Thời Sênh bị sự vô liêm sỉ của Tạ Ngôn làm ghê tởm, mau chóng kéo nick hắn vào sổ đen.
Cô kiểm tra danh sách trong tài khoản cá nhân, ở đây còn có Nhϊếp Thành, Thời Sênh cũng cho hết vào sổ đen.
Loại người này không xứng đáng ở trong danh sách.
Tạ Ngôn bên kia không gửi được tin nhắn đi, một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.
Giờ hắn đang ở tại chung cư mà Nhϊếp Thành thuê, Tạ Ngôn đứng lên đi lại vài bước, có chút bực bội.
Một hồi lâu, hắn lấy chìa khóa ra ngoài.
Tạ Ngôn tới bên ngoài tiểu khu Hạnh Phúc, tiểu khu này hiện tại không có bảo vệ, Tạ Ngôn đi vào rất dễ dàng.
Đến nơi Thời Sênh ở, Tạ Ngôn cũng không dám đập cửa mạnh, sợ chú Cường nhà bên lại đi ra.
Nhưng hắn gõ cửa nửa ngày cũng không có ai trả lời.
Tạ Ngôn đợi ngoài hành lang một lúc, mắt thấy người tan tầm trở về càng ngày càng nhiều, Tạ Ngôn khẽ cắn môi,