Thời Sênh hét rất lớn, đất bằng rung động, Nhϊếp Thành mặc dù tố chất tâm lý tốt, cũng nháy mắt mềm xuống.
Tạ Ngôn cảm giác rất rõ ràng, trong cơ thể một trận trống rỗng.
Nhưng mà lúc này có người lấy đèn pin chiếu bọn họ, Tạ Ngôn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Ai da! Không phải Nhϊếp tổng biên sao? Ở đây chơi dã chiến đấy à?” Đèn pin chiếu đến chiếu đi ở trên hai người.
Hai người đều mặc quần áo, Nhϊếp Thành ngay cả quần cũng chưa cởi, chỉ có Tạ Ngôn cởϊ qυầи, nhưng lúc này hắn nằm trên người Nhϊếp Thành, có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn của hắn.
Thời Sênh bỏ đèn pin xuống, chậm rì rì nói: “Không quấy rầy các anh nữa, nhưng mà các anh nhớ nói nhỏ chút, đừng ồn đến tôi.”
“Tân Y!” Nhϊếp Thành nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.
“Làm gì? Còn muốn mời tôi ngồi xem sao?” Thời Sênh lại đưa đèn pin chiếu lên, “Với kỹ thuật này của các anh, tôi sợ bỏng mắt.”
Mẹ kiếp ai muốn mời cô xem chứ hả?
Đứa con gái này có chút nào cảm thấy thẹn không.
Tạ Ngôn nghe được tiếng Nhϊếp Thành quát lớn, mới chậm rãi phản ứng lại, thảo nào giọng nói này nghe quen tai như vậy.
Hắn không muốn để Thời Sênh nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn.
Dù sao ở trước mặt Tân Y, hắn là một người đàn ông.
Nhưng lúc này hắn lại như đàn bà, bị người…
Tạ Ngôn muốn rời khỏi nơi này, nhưng với cái dạng này của hắn, đi như thế nào?
Thời Sênh trào phúng xong liền trở về lều của mình, dám chạy đến trước mặt cô làm việc, cũng không lo lắng cuộc sống về sau không còn tính phúc sao.
Thời Sênh rời đi, Tạ Ngôn mới từ trên người Nhϊếp Thành giãy xuống, vài phút đã mặc xong quần, nhanh chóng trở về lều trại của mình.
Về sau hắn còn gặp người như thế nào?
Nhϊếp Thành nhìn cái lều trại tối đen như hòa vào bóng đêm, hai tay nắm thành quyền.
…
Cuộc gặp mặt hàng năm chấm dứt, tác giả quay về thành phố của mình, biên tập trở về đi làm.
Nhưng mà từ sau chuyện kia, trong giới liền truyền lưu một ít lời đồn.
Nói Tạ Ngôn chơi quy tắc ngầm.
Mà sau đó, Tạ Ngôn được Nhϊếp Thành trực tiếp đảm nhiệm.
Sau khi các loại đề cử xuống đến, tin tức này lại bị truyền đi điên cuồng.
Mọi người trong ban biên tập đều nghe thấy.
Ngày đó, Thời Sênh kêu lớn tiếng như vậy, có người nghe được đi ra nhìn thấy cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Mà Thời Sênh, giữa lúc bát quái nổi lên bốn phía, đang thêm Thư Tuyệt làm bạn bè.
Nhưng mà cô yêu cầu kết bạn năm sáu lần đều bị từ chối.
Thời Sênh giận!
Cuối cùng phải hack tài khoản của Thư Tuyệt mới tự thêm được mình vào.
Tổ tông: Hiện tại tôi sửa đề cương còn kịp không?
Hoa trăng khuyết:…
Không phải Hắn từ chối rồi sao?
Thư Tuyệt không trả lời thời Sênh.
Thời Sênh cũng không để ý, lại lăn đi viết đề cương.
Tổ tông: Tôi đã gửi bản đề cương sửa đổi cho anh.
Trên máy tính, Thư Tuyệt mở hòm thư, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiêu đề lập dị của thư.
— đề cương cao lớn
Thư Tuyệt mở thư, tải về file đính kèm bên trong.
Nhưng mà nội dung bên trong…
So với lúc trước hắn xem không khác chút nào.
Hoa trăng khuyết:…
Tổ tông: Làm sao vậy? Còn chưa vừa lòng? Tôi có thể sửa lại.
Hoa trăng khuyết: Cô sửa lại chỗ nào?
Giống nhau như đúc, thế mà còn nói sửa lại! Sửa cái lông!
Tổ tông: Ngượng ngùng, gửi sai rồi.
Rất nhanh Thư Tuyệt lại nhận được một thư mới khác, nhưng mà mở ra chỉ có một hình trái tim.
Ở giữa trái tim là tên hắn.
Tổ tông: Có thấy tôi đối với anh một mảnh chân tình không?
Thời Sênh đợi nửa ngày cũng không thấy tin Thư Tuyệt gửi đến, chờ gửi lại, tin nhắn không gửi được…
Thời Sênh: “…” Bị cho sổ đen!
Thế mà hắn cho cô vào sổ đen!?
[…] Ký chủ vừa rồi giống tên biếи ŧɦái, cho vào sổ đen không phải thực bình thường sao?
Thời Sênh lại cưỡng chế kéo tài khoản của mình ra.
Tổ tông: Cho sổ đen cũng vô dụng, tôi có thể tự mình cho ra.
Hoa trăng khuyết:…
Hoa trăng khuyết: Cô muốn làm gì?
Tổ tông: Muốn cùng anh nói chuyện yêu đương.
Thư Tuyệt không muốn để ý kẻ biếи ŧɦái này, quyết đoán cho vào sổ đen, logout.
Hắn không tin hắn đã logout, cô còn có thể nói với gì mình.
Nhưng mà máy tính hắn không tắt nên rất nhanh liền tự động đăng nhập vào.
Tổ tông: Trong file đính kèm vừa rồi kia có đề cương.
Anh đừng cho tôi vào sổ đen, không vui