Hay cho đại thần đam mỹ Tạ Ngôn, thế mà đi đạo văn của một người mới, tin tức này rất nhanh truyền rộng trong giới tác giả.
Thời Sênh là biên tập viên của Âu Lộ, tất nhiên phải tranh thủ ích lợi cho tác giả của mình, nhưng hiện tại Nhϊếp Thành phụ trách Tạ Ngôn, cô phải đi nói chuyện với Nhϊếp Thành.
Thời Sênh nhìn thời gian.
Cô trả lời Âu Lộ.
Thâm Tỉnh Băng: Tôi sẽ xử lý.
Âu Lộ: Cám ơn biên tập.
Thời Sênh đứng dậy đi đến văn phòng của Nhϊếp Thành.
Nhϊếp Thành một mình ở văn phòng, nhìn thấy Thời Sênh, trên mặt như viết to mấy chữ “cô tới làm gì, nơi này không chào đón cô”.
Thời Sênh đóng cửa lại, “Nhϊếp tổng biên.”
“Có việc?”
“Tác giả Ngôn Diệp Chi anh phụ trách đã đạo văn.
Nhϊếp tổng biên chẳng lẽ không nên giải thích cho tôi một chút sao?”
“Đạo văn cái gì?” Nhϊếp Thành nhíu mày, trầm giọng nói: “Tân Y, cô không cần vẽ ra chuyện.
Tôi muốn đuổi việc cô rất dễ dàng.”
Đuổi việc cô? Anh nghĩ anh là ai chứ?
Thời Sênh tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Nhϊếp tổng biên, tôi chỉ là thảo luận công việc với anh, sao anh lại lôi đến chuyện đuổi việc tôi?”
Rõ ràng là thanh âm rất nhẹ lại làm cho Nhϊếp Thành có loại cảm giác độ ấm bốn phía đều giảm xuống, âm trầm.
Nhϊếp thành giật mình một cái, tức giận nói: “Tân Y, cô đừng nghĩ mình quá quan trọng!”
Hắn là tổng biên, cô là một biên tập, cũng dám thách thức hắn, ai cho cô lá gan.
Tầm mắt Thời Sênh bình tĩnh đảo qua trên mặt Nhϊếp Thành, châm chọc nói: “Tự mình không xem trọng chính mình thì còn ai xem trọng anh?”
“Rốt cuộc cô có chuyện gì?” Nhϊếp Thành không kiên nhẫn chất vấn Thời Sênh,.
Biểu tình Thời Sênh thay đổi đổi cực nhanh, vô tội nhún nhún vai, “Vừa rồi tôi đã nói qua, nếu Nhϊếp tổng biên có bệnh thì phải trị.”
Đáy mắt Nhϊếp Thành hiện lên một tia độc địa cực nhanh, cũng không tức giận như vừa rồi, “Cô nói đạo văn, chứng cớ.”
“Vừa rồi tôi đã gửi văn kiện cho anh, Nhϊếp tổng biên có thể nhìn xem.” Không chứng cớ thì bản cô nương sẽ nói lung tung.
Nhϊếp Thành âm thầm hít sâu mấy hơi thở, mở hòm thư, tìm được email của Thời Sênh.
Sắc mặt Nhϊếp Thành theo thời gian xem file đính kèm càng ngày càng khó coi.
“Nhϊếp tổng biên, anh không phải lại muốn bao che chứ?” Thời Sênh dừng một chút, “Anh bao che cũng bình thường, dù sao hắn là tình nhân của anh.”
“Câm miệng!” Nhϊếp Thành quát lớn một tiếng, liếc mắt một cái ra ngoài.
Đây là công ty, cô nói như vậy, bị người khác nghe thấy thì sao.
Thời Sênh hừ cười một tiếng, “Sợ cái gì, hiện tại công ty ai chẳng biết anh cùng Tạ Ngôn có một chân.”
Nhϊếp Thành làm sao có thời giờ đi quan tâm mấy lời đồn nhảm trong công ty.
Hắn phải làm việc, còn phải đi chọc ghẹo Tạ Ngôn nữa.
“Cô nói cái gì?”
“Ha… Xem ra Nhϊếp tổng biên còn chưa biết.” Thời Sênh kéo dài âm, ý cười nơi khóe miệng, như lưỡi dao sắc bén chui vào đáy lòng Nhϊếp Thành, “Tôi nói, chuyện anh cùng Tạ Ngôn, người công ty đã sớm biết.”
Nhϊếp Thành đột nhiên đứng lên, bàn tay chống mặt bàn, giống như sư tử bị chọc giận, nghiến răng nghiến lợi trừng Thời Sênh, “Có phải cô nói không?”
Buổi tối hôm đó cô thấy, người công ty đã biết, không phải cô nói thì ai nói?
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung.
Tôi muốn nói, người công ty đã sớm biết… Dù sao…” Thời Sênh nửa cười nửa không liếc mắt nhìn Nhϊếp Thành một cái.
Dù sao hắn ở nhà cô rồi lại thông đồng với bạn trai cũ của cô.
“Nếu không làm sao bọn họ biết được?” Nhϊếp Thành đi ra từ sau bàn, “Tân Y, cô muốn trả thù tôi? Hay là vẫn muốn đoạt lại Tạ Ngôn? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng!”
Thời Sênh: “…” Rốt cuộc ai bảo với anh, để anh cứ nghĩ tôi coi trọng Tạ Ngôn ngu ngốc kia vậy!
Thời Sênh không chút sợ hãi chống lại ánh mắt Nhϊếp Thành, “Nhϊếp Thành, hiện tại chúng ta đang nói về việc chuyện đạo văn.”
Nhϊếp Thành cười lạnh một tiếng, “Cô bị đuổi việc, ngày mai không cần đi làm.”
Thời Sênh: “…” Quan báo tư thù, mẹ kiếp!
“Anh dựa vào cái gì đòi đuổi việc tôi?” Ông đây không làm sai, sa thải ông thì phải đền tiền!
“Chỉ bằng việc tôi là tổng biên.”
Tổng biên có gì giỏi, cũng không phải tổng