Thời Sênh ở thế giới này sống cũng không được lâu, năm cô hai mươi bảy tuổi, phát hiện ra bị bệnh ung thư, giai đoạn cuối.
Cô có thể tránh tử vong ngoài ý muốn, nhưng nếu nguyên nhân xảy ra ở cái thân thể này, cô cũng không thể quyết định được.
Thư Tuyệt vẫn luôn ở bên cô vào giai đoạn cuối này.
Cô gái trẻ tươi đẹp năm đó tựa hồ đã bị thời gian vùi lấp, chỉ còn lại một người mặt mũi tái nhợt, chỉ là ánh mắt cô chưa bao giờ thay đổi.
“Tiểu Y, uống thuốc.
” Trên mặt Thư Tuyệt cũng không để lại dấu vết của năm tháng, vẫn đẹp trai như cũ.
Hắn cầm thuốc đưa tới trước mặt Thời Sênh, dịu dàng, cẩn thận.
Thời Sênh cầm lấy tay hắn, cô có thể cảm giác được sinh mệnh của thân thể này càng ngày càng yếu.
Thời Sênh uống thuốc xong, nhìn Thư Tuyệt, “Thư Tuyệt, chúng ta ra ngoài đi.
”
“Ngày hôm nay thời tiết đẹp, anh mang em đi ra ngoài…”
“Ý em nói là chúng ta đi du lịch.
” Thời Sênh cắt đứt Thư Tuyệt.
Thư Tuyệt trầm mặc một hồi, “Tiểu Y, thân thể của em…” Không thể đi xa.
Thời Sênh kéo tay Thư Tuyệt, nhẹ nhàng lắc lắc, “Cầu xin anh.
”
Thư Tuyệt bất đắc dĩ, hắn khẽ vuốt ve mặt Thời Sênh, “Để anh sắp xếp một chút.
”
…
Du lịch vòng quanh thế giới đối với thân thể của Thời Sênh bây giờ là quá sức.
“Thư Tuyệt, anh nhanh lên một chút.
” Thời Sênh hướng Thư Tuyệt vẫy tay.
Thư Tuyệt vài bước đi tới, “Nhiều người, em cẩn thận một chút.
”
“Sao anh càng ngày càng dông dài vậy?” Thời Sênh liếc anh một cái, biểu tình thoải mái, “Chúng ta đi chơi mà, anh không thể cười một chút à, tới, học em.
”
Thời Sênh toét miệng, lộ ra một dáng tươi cười.
Mặc kệ cô có giả bộ hay không, lúc này nhìn khí sắc cô khá tốt, nhìn không giống như sắp bị bệnh tật cướp đi sinh mạng.
Thư Tuyệt kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Thế này mới đúng.
” Thời Sênh kéo Thư Tuyệt, “Đi thôi, đi thôi, em còn có thật nhiều tiền mà, không tiêu xài hết thì thật lãng phí.
”
Thời Sênh quả thực tiêu đến phá sản, tiền trong card quẹt tới mức không một chút đau lòng.
Cuối cùng cũng đi tới biển rộng.
Thư Tuyệt bao trọn một chiếc du thuyền.
Thời Sênh xoa mắt, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, mũi đột nhiên nóng lên, máu đỏ thẫm từ mũi nhỏ xuống trên chăn trắng tinh.
Thời Sênh đưa tay sờ sờ.
Thật là phiền, lại chảy máu mũi.
“Thư Tuyệt, Thư Tuyệt.
” Thời Sênh gân cổ gọi.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Thư Tuyệt từ bên ngoài tiến đến, thấy Thời Sênh chảy máu mũi, nhanh chóng tiến lên, thành thạo giúp cô cầm máu.
Thời Sênh ngửa đầu, gian phòng vắng vẻ một mảnh, chỉ có thanh âm của sóng biển.
“Thư Tuyệt em sắp chết.
”
Thời Sênh đột nhiên thốt ra.
Sắc mặt Thư Tuyệt bình tĩnh, tự đè nén cảm xúc không ai hiểu được trong đáy mắt, “Ừ, anh biết.
”
“Anh trả đồ lại cho em.
” Thời Sênh cúi đầu, chỉ vào đồng hồ đeo tay trên tay Thư Tuyệt.
“Vì sao?”
“Bởi vì tiếp theo em vẫn muốn tặng cho anh.
” Thời Sênh nói với vẻ nghiêm túc.
Thư Tuyệt chỉ chần chờ trong chốc lát rồi tháo đồng hồ xuống, đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh cất đồng hồ xong, lại vươn tay về phía Thư Tuyệt, “Giúp em tắm rửa đi.
”
Thư Tuyệt khom lưng ôm cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo trên người cô, nước ấm áp bao bọc thân thể của cô, Thời Sênh không cảm thấy lạnh chút nào.
“Thật muốn cùng anh làm một lần nữa.
” Ngón tay Thời Sênh nắm lấy cằm Thư Tuyệt, than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc, có lòng mà không đủ lực, lần sau đi.
”
“Đừng nghịch nữa.
” Thư Tuyệt cầm tay cô thả vào trong nước.
Thân thể Thời Sênh giật giật, tiếng nước xối ào ào ào, cô ghé vào bồn tắm, đối mặt với Thư Tuyệt.
Rửa mặt cho cô, chỉ thấy một mảnh tái nhợt.
“Cùng em đi, có lẽ là một lần cuối cùng.
”
Thời Sênh đưa tay cởϊ qυầи áo Thư Tuyệt, Thư Tuyệt để mặc cô tùy ý hành động, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người cô.
Thời Sênh tránh ra cho anh một vị trí.
Thư Tuyệt từ từ tiến vào bồn, nước tràn khỏi bồn, hơi nước vấn vít.
Thời Sênh ôm cổ hắn, từ từ hôn lên, Thư Tuyệt hôn môi cũng phải dùng lực khống chế để cho cô có thể hít thở.
Hai người chẳng biết ở trong bồn tắm triền miên bao lâu, Thư Tuyệt giúp cô lau khô thân thể, ôm cô đi ra ngoài.
Thời Sênh nhất định muốn lên trên boong tàu, Thư Tuyệt cũng đành chiều theo cô.
Mặt trời ngả về Tây, sóng biển rì rào, tất cả đều yên tĩnh và đẹp đẽ.
Thời Sênh nằm trên boong tàu, mở máy tính ra, du thuyền bố trí không tệ, có thể có mạng.
Cô lại up ảnh cô và Thư Tuyệt lên web.
Những chuyện bọn họ đã làm cùng nhau, cùng ngắm phong cảnh, những món ngon họ ăn, những khách sạn họ ở, những người họ từng gặp,