Thời Sênh nhìn một đám người lo lắng tới mức đi tới đi lui.
Đến khi nhìn không nổi nữa, cô mới nhảy từ trên cây xuống, đẩy ra vài đệ tử, bắt đầu nói chuyện theo kiểu “đứng nói chuyện không đau thắt lưng”, “Đầu tiên hút máu độc ra đi đã, mỗi canh giờ cho uống đan dược giải độc một lần, nếu các ngươi có thể ra khỏi đây trong vòng ba ngày thì không chừng hắn còn có thể giữ được mạng sống.”
Mọi người còn tưởng cô đã nói xong thì lại nghe cô bồi thêm một câu: “Nhưng cho dù giữ được một mạng thì phỏng chừng cũng sẽ bán thân bất toại, hiện tại cách tốt nhất…”
Phượng Võ và mọi người đứng xung quanh đều nín thở nhìn Thời Sênh.
Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, nở một nụ cười ác liệt, chậm rãi phun ra ba chữ, “Gϊếŧ chết hắn.”
Mọi người: “…”
Tam tiểu thư có biết bây giờ không phải lúc nói đùa hay không thế?
Mong cô hãy có chút khẩn trương được không?
Có người sắp chết đây này.
“Đau dài không bằng đau ngắn, so với để hắn sống mà thống khổ thì thà cứ gϊếŧ chết hắn luôn lúc này.
Các ngươi còn mang theo hắn, có khi chính các ngươi cũng bị liên lụy…”
“Tam tiểu thư.” Phượng Võ ngắt lời Thời Sênh, vẻ mặt trầm xuống, “Vạn Quyền giao các ngươi lại cho ta.
Ta đã đồng ý với hắn sẽ đưa cả nhóm ra ngoài an toàn.”
Diện mạo của Phượng Võ rất bình thường, tu vi cũng bình thường, tính cách cũng bình thường, chẳng khác gì những người qua đường bình thường khác.
Ông ta nói những lời này làm cho Thời Sênh không khỏi nhìn lại ông ta vài lần.
“Ông không buông tay hắn, nhiều người ở đây sẽ có thể chết vì hắn.
Dùng mạng bao nhiêu người để đổi lấy một người, ông không biết sẽ rất mệt sao?”
Những người khác khẽ biến sắc mặt, từ hành vi bỏ mặc Phượng Khuynh Khuynh thì có thể nhận ra đám người này chẳng hề đoàn kết chút nào.
Mang theo một người không tiện hành động, tốc độ của bọn họ sẽ chậm đi rất nhiều, nếu xảy ra vấn đề gì, rất có khả năng cả bọn sẽ chết đi.
Khiến bọn họ cùng để mạng lại chắc chắn là không được.
Có mấy đệ tử muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bọn họ còn chưa nói ra miệng được thì đệ tử bị rắn cắn kia lại lên tiếng.
“Phượng Võ đạo sư, Tam tiểu thư nói đúng, ta không thể làm mọi người bị liên lụy được, các ngài mau đi nhanh đi.”
“Đừng nói nữa.” Phượng Võ kéo chân đệ tử đó ra, chỗ bị rắn cắn đã biến thành màu đen.
Phượng Võ liền cúi xuống giúp hắn hút máu độc ra.”
Thời Sênh bĩu môi, “Não tàn.”
Máu độc bị hút ra, đến tận khi trở thành màu đỏ, Phượng Võ mới giúp hắn băng bó vết thương lại, “Đệ tử nam thay phiên nhau cõng hắn, thu thập đồ đạc, lên đường.”
Thời Sênh nhìn bọn họ rồi lại nhìn đệ tử với vẻ mặt tái nhợt không nói được một lời nào kia.
“Tam tiểu thư.” Phượng Võ không biết đi tới cạnh cô từ lúc nào, hạ giọng gọi một câu, “Cô không rõ những người như chúng tôi sống sót được vất vả thế nào đâu.”
“Có ai sống dễ dàng chứ?” Vẻ mặt Thời Sênh tràn đầy châm chọc.
Những người đứng trên đỉnh tháp danh vọng có thể sống dễ dàng hơn sao?
Ngươi không cố gắng, không trả giá thì sao có thể đứng trên đỉnh cao mà nhìn thế giới được chứ?
“Không phải ta đang oán thán cái gì, ta chỉ muốn nói với Tam tiểu thư rằng, khi ta có thể làm được việc gì thì ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.”
Thời Sênh nhìn về phía Phượng Võ, “A, vậy sao ông không đi tìm Phượng Khuynh Khuynh.”
Sắc mặt Phượng Võ hơi biến đổi, ngập ngừng nửa ngày cũng không lên tiếng.
Thời Sênh cười nhẹ, “Tư tâm không đáng sợ, sợ nhất chính là coi tư tâm như một lý do đường hoàng.”
Ích kỷ chính là ích kỷ, Thời Sênh không hề che giấu thứ này.
Bởi vì cô là người, nên cô cũng có tư tâm.
Mỗi người đều có tư tâm, chỉ có điều mỗi người có thể khiến cho tư tâm của mình bành trướng tới mức nào, có thể chống đỡ nổi không hay để nó tự nổ tung.
Phượng Võ cúi đầu càng thấp hơn, “Tam tiểu thư, ngài… biết từ lúc nào?”
“Hiện tại.”
Phượng Võ kinh ngạc: “Tam tiểu thư?”
“Cho nên, hắn là gì của ông?”
Thời Sênh vốn coi như không có gì, nhưng Phượng Võ lại cố tình tới nói chuyện với cô, còn tìm mọi cách đưa ra lý do của mình.
Thời Sênh khoát khoát tay: “Bỏ đi, ông không cần nói, tôi cũng chẳng có hứng thú muốn biết.”
Ai cũng có bí mật,