Phượng Khuynh Khuynh lăn một vòng, thoát khỏi thiết kiếm của Thời Sênh, ôm bả vai, thất thểu chạy ra bên ngoài.
Thứ duy nhất nàng ta không dự đoán được đó là thanh kiếm kia của Thời Sênh, không ngờ lực sát thương của nó lại khủng khϊếp như thế.
Nàng ta đã lấy được Hắc Viêm huyền tinh, ở lại đây chỉ thêm lãng phí thời gian.
Cho nên Phượng Khuynh Khuynh muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn dây dưa thêm nữa.
Dám cầm tín vật đính ước của Ngân Vi ra ngoài, Thời Sênh sẽ để Phượng Khuynh Khuynh có thể tiêu sái rời đi như thế sao?
Chắc chắn là không có khả năng ấy.
Phượng Khuynh Khuynh vừa chạy ra tới cửa đã bị Thời Sênh đuổi kịp.
Thời Sênh từ không trung xẹt qua, rơi xuống trước mặt nàng ta.
Thời Sênh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản tối màu, biểu tình bị bóng đêm che giấu, nhưng khí thế phát ra trên người cô làm cho Phượng Khuynh Khuynh kinh hãi.
Nàng ta chỉ có cảm giác cảnh sắc xung quanh nhanh chóng tàn lụi, tất cả đều là bóng đêm vô tận, thỉnh thoảng mới có ánh sáng lóe lên, bóng cây lay động như những ác ma đang giơ nanh múa vuốt.
Phượng Khuynh Khuynh đột nhiên có điểm không rõ mình đang ở đâu.
Trên người truyền tới từng trận đau đớn, sự đau đớn này làm cho Phượng Khuynh Khuynh thanh tỉnh hơn.
Đúng lúc Phượng Khuynh Khuynh còn đang nghĩ Thời Sênh sẽ tiếp tục động thủ thì cô lại há miệng kêu to: “Người đâu! Người đâu, có thích khách!!!”
Phượng Khuynh Khuynh kinh hãi, bóng tối nhanh chóng lùi đi, xa xa có ánh lửa lóe lên, tiếng bước chân rầm rập chạy tới.
Phượng Khuynh Khuynh vội vàng chạy về một hướng.
Ai ngờ, còn chưa chạy được hai bước đã bị Thời Sênh ngăn lại.
Phượng Khuynh Khuynh càng thêm lo lắng, bay thẳng về phía Thời Sênh mà tấn công.
Thời Sênh không thể chém chết được Phượng Khuynh Khuynh, nhưng ngăn nàng ta lại thì thừa sức.
Hộ vệ Phượng phủ nhanh chóng chạy tới, lập tức vây hai người đang đánh nhau lại thành một vòng kín kẽ.
Thời Sênh thừa dịp Phượng Khuynh Khuynh còn đang đánh giá những hộ vệ này, giơ chân đạp lên đầu gối nàng ta một cái, bắt lấy cánh tay nàng ta, áp cho nàng ta phải quỳ rạp xuống.
“A!” Phượng Khuynh Khuynh bị thương ở vai, giờ lại bị Thời Sênh túm lấy đúng nhược điểm này nên đau đớn vô cùng, không nhịn được mà phát ra tiếng hét thảm thiết.
Nhưng ngay sau đó, trong tay nàng ta có hàn quang lóe lên, lập tức vung về phía Thời Sênh.
Thời Sênh hóp bụng lại, chủy thủy sắc bén cắt qua áo cô.
Mẹ kiếp!
Đã quên mất cái không gian chết tiệt của nữ chính.
Phượng Khuynh Khuynh đâm hụt Thời Sênh liền đổi hướng chủy thủ, đâm về phía yết hầu của cô.
Mục đích của nàng ta không phải gϊếŧ Thời Sênh mà chỉ muốn Thời Sênh buông mình ra.
Đương nhiên, nếu có thể gϊếŧ chết Thời Sênh, Phượng Khuynh Khuynh cũng rất hài lòng.
Đều tại người này mà đời trước của nàng ta mới thảm như thế.
Đời này, nàng ta tuyệt đối không cho nữ nhân này hủy diệt cuộc sống của mình.
Nhưng mà nàng ta nghĩ sai lầm rồi, Thời Sênh cũng không buông nàng ta ra, thân mình chỉ hơi uốn một chút đã tránh được chủy thủ.
Phượng Khuynh Khuynh đưa tay theo động tác của Thời Sênh, từ bên trái xoay về phía sau, vì mất đà nên cả người ngã sấp luôn xuống đất.
Thời Sênh đang muốn bồi cho Phượng Khuynh Khuynh thêm một cước, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, tốc độ chảy của không gian như chậm lại.
Thân ảnh cao ngất của nam nhân dần dần hiện ra.
Hắn xuất hiện từ hư không, lần này quả thực Thời Sênh không nhìn lầm nữa.
Chờ thân ảnh của hắn hiện ra hoàn toàn, tốc độ chảy của không gian lại khôi phục như bình thường.
Vài cái bóng trắng từ xung quanh hạ xuống, yên lặng đứng sau lưng nam tử.
Thời Sênh: “…”
Anh hùng cứu mỹ nhân ở chỗ nào?
Bản cô nương đây giải quyết người xong xuôi rồi ngươi mới xuất hiện, xuất hiện làm cái quỷ gì chứ?
Tiểu thuyết đều lừa dối người hết.
“Bắt lại.” Thanh âm của Ngân Vi lạnh lùng, trong gió đêm càng có vẻ băng hàn tới thấu xương.
Hai bóng trắng tiến lên, túm lấy Phượng Khuynh Khuynh.
Thời Sênh chậm rãi buông tay ra, hơi hơi xoa xoa bàn tay có chút đau: “Ngài tới chậm rồi.”
Cố tình tới muộn còn tỏ ra nguy hiểm, không chấp nhận được!
Ngân Vi hơi nghiêng đầu: “Phượng Chi Âm, nàng đánh mất đồ của ta.”
Thời Sênh nhìn về phía tiểu lâu ở xa xa, nơi đặt kỳ lân đều trống rỗng, chẳng có cái gì.
Một pho tượng đang ở trong tay Phượng Khuynh Khuynh, còn một pho tượng khác chắc chắn đã bị nam chính cướp đi trong lúc cô đuổi theo Phượng Khuynh Khuynh.
“Ngài