“Nàng cứ muốn như thế này mà gả cho ta à?”
Rụt rè của thiếu nữ bị nàng ăn hết rồi sao?
Thời Sênh hừ một tiếng, “Chàng cũng có thể gả cho ta, ta không ngại.”
Khóe miệng Ngân Vi giật giật, bốn phía như có gió nổi lên, Thời Sênh cầm tay hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Lại muốn chạy?”
Một lời không hợp liền bỏ chạy!
“Ta không có nhiều thời gian lắm, không thể ở lâu!” Ngân Vi tránh khỏi tay cô, thanh âm yếu ớt, lại có một chút yêu chiều, “Lần sau lại tới thăm nàng.”
Hắn nói xong, thân hình cũng nhanh chóng biến mất trước mặt Thời Sênh.
Trong tay Thời Sênh dường như còn lưu lại nhiệt độ của cơ thể hắn.
Lạnh.
Lạnh như hàn băng ngàn năm vậy, chỉ chạm nhẹ một cái mà cô đã có cảm giác cả bàn tay đều đông cứng.
Rõ ràng lần trước còn chưa có cảm giác này.
[Nhiệm vụ phụ…]
“Câm miệng!”
Ông đây không tiếp phụ tuyến.
[Có liên quan tới Phượng Từ mà cô cũng không tiếp à?] Hệ thống nghi hoặc.
Thời Sênh hừ lạnh, “Chẳng qua là có liên quan tới thân phận cơ thể mà hắn đang dùng, liên quan xu nào tới bản thân hắn chứ.
Đừng có hố ta.”
Dù sao Phượng Từ không có bệnh về thể xác thì cũng sẽ có bệnh về tinh thần, cô đã quá quen rồi.
Thực quá quen rồi.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
[…] Chủ nhân, ngài mau trở lại đi! Ký chủ đã thành tinh rồi!
…
Sau khi bị Thời Sênh đánh trận đó, mãi sau này cũng không thấy Đông Phương Hợi tới nữa.
Mà khảo thí tại Phượng gia cũng sắp bắt đầu.
Một tiểu thư suốt ngày chỉ biết trốn học như Thời Sênh làm cho không ít người mong chờ nhìn cô bị chê cười.
Vì sợ Thời Sênh bị người ta đánh trong niên khảo nên Phượng gia chủ không thể không có mặt.
Một gia tộc lớn như thế, người sử dụng ám chiêu cũng không ít.
Hôm tổ chức niên khảo, Phượng gia chủ bỏ ra một chút thời gian tới tọa trấn trường thi.
Thời Sênh ngồi ở một góc đằng sau, nhìn đám đệ tử đang đánh nhau trên sân.
“Tam tiểu thư…”
Không biết từ lúc nào mà bên cạnh Thời Sênh xuất hiện thêm vài người.
Thời Sênh liếc nhìn bọn họ, những người này cô có chút ấn tượng vì đã từng đi cùng tới Ma Diễm Lĩnh.
Thời Sênh ít khi xuất hiện ở Diễn võ trường, cho dù xuất hiện cũng chưa chắc gặp được bọn họ.
Cho nên từ sau khi trở về, đây là lần đầu tiên gặp lại nhau.
“Tam tiểu thư, ta là Phượng An, tiểu thư còn nhớ không?”
“Ừ.” Thời Sênh kiêu ngạo đáp một tiếng, “Muốn gì?”
“Không…” Phượng An lắc đầu, “Ta chỉ muốn tới chào Tam tiểu thư.”
Thời Sênh nghe vậy liền dịch chuyển tầm mắt về phía trước mặt, không có ý nói thêm gì với bọn họ.
Vài người hơi xấu hổ, cuối cùng cũng tìm vị trí ngồi xung quanh Thời Sênh.
Bọn họ nghĩ rằng sau khi trải qua chuyện lần trước, ít nhất Tam tiểu thư cũng sẽ coi bọn họ như người một nhà, cho dù không thu nạp về phe mình thì cũng sẽ để bọn họ hỗ trợ làm việc.
Nhưng mà sau khi quay về Phượng gia, dường như nàng đã quên hẳn chuyện này.
Người tham gia khảo hạch rất nhiều, Thời Sênh ngồi đến nhàm chán, lại lôi hạt dưa ra cắn.
[…] Ký chủ thật sự chưa từng đổi thói quen này dù tới thế giới nào, như thế có ổn không?
Một lời không hợp liền cắn hạt dưa là cái trò gì?
Còn nữa, hạt dưa của cô lấy ở đâu ra mà nhiều thế?
Đám người Phượng An nghe thấy thanh âm cắn hạt dưa thì cũng chẳng biết nói gì nữa, thời điểm căng thẳng này mà nàng còn có thể cắn hạt dưa được.
“Tiếp theo, Phượng An.”
Phượng An bị điểm danh, hắn lập tức đứng lên, đi về phía sân khấu.
Thực lực của Phượng An trong đám hậu bối ở Phượng gia coi như rất khá, nếu như thắng thì đãi ngộ năm sau sẽ được tăng lên, còn nếu bị đào thải sẽ phải sống trong hoàn cảnh rất khó khăn.
Ở một đại gia tộc như thế này, không có hậu trường cứng như nguyên chủ hay Phượng Kỳ Kỳ thì tất cả đều phải tự mình cố gắng mới có được tài nguyên.
Phượng An vượt qua khảo hạch, thoải mái quay về.
Những người khác chúc mừng Phượng An, nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng cho khảo hạch của bản thân mình.
“Lo lắng cái gì, dù sao cũng chỉ có hai kết quả, hoặc là thắng, hoặc là thua.” Thời Sênh cắn hạt dưa, tham gia thảo luận cùng bọn họ.
Thời Sênh vừa nói xong, đám người đang nói chuyện đều đồng loạt dừng lại, ai nấy trợn to mắt nhìn cô.
“Tam tiểu thư, sao tiểu thư không khẩn trương một chút nào vậy?”
“Khẩn trương làm gì?” Ánh mắt Thời Sênh đầy kiêu ngạo, “Ta thua cũng không bị trừ tài nguyên cơ