Ngày hôm sau, rõ ràng tinh thần của Thời Sênh không đủ, không ngừng ngáp vặt.
“Đại lục này phải xử lý sao đây?” Ngân Vi vừa giúp cô mặc đồ vừa hỏi.
“Tặng cho chàng.” Thời Sênh nâng tay lên, “Sau đó cưới ta.”
Ngân Vi liếc nhìn cô một cái, “Lấy đại lục làm đồ cưới?”
“Không.” Thời Sênh kéo vạt áo, nâng cằm Ngân Vi theo tác phong của tổng tài bá đạo, “Lấy đại lục làm sính lễ.”
“Sau đó thì sao?”
Thời Sênh chớp mắt, “Sau đó cái gì nữa?”
“Ai làm chủ đại lục này?” Ngân Vi nhấc cằm ra khỏi tay cô, nhéo nhéo mặt Thời Sênh, một chút rụt rè của thiếu nữ cũng chẳng có.
Thời Sênh day day trán, “Chàng làm không?”
Ngân Vi ghé sát vào Thời Sênh, hơi thở phả lên tai cô, “Hiện tại ta chỉ muốn để nàng làm chủ.”
Cho đến bây giờ hắn chưa từng có ý định tạo phản, cũng không có ý muốn thống nhất đại lục.
Hắn phát triển thế lực chỉ là để tìm cô.
Tìm được người không ngừng xuất hiện trong mộng của hắn, làm cho hắn cả ngày cả đêm chỉ nghĩ tới một người này.
Giờ thì tốt rồi, thiên hạ đã đánh xong nhưng lại không ai thèm quản lý.
Thời Sênh đành phải thả Đế quân ra, tiếp tục để ông ta làm Đế quân.
“Nàng đã không muốn đứng đầu đại lục này, sao phải phí hết tâm tư giành lấy nó?” Ngân Vi khó hiểu hỏi.
Thời Sênh bĩu môi, “Vì để đưa cho chàng đó!”
Ngân Vi mê man, “Nhưng mà ta cũng không cần.”
Hắn vẫn nghĩ cô hao hết tâm tư công chiếm đại lục này là vì muốn tự xưng vương.
Thời Sênh không muốn giải thích, thiếu nữ chìm vào tình yêu đều luôn mù quáng trước vấn đề này.
“Ta có nàng là đủ rồi.” Ngân Vi tiếp tục bổ thêm một đao.
“Ngừng ngừng ngừng ngừng, không có việc gì thì đừng có thả thính ta nữa.” Thời Sênh ngắt lời Ngân Vi, “Tán tỉnh ta là phải phụ trách.”
Bản cô nương đây là để anh không có việc gì liền trêu chọc à?
Ngân Vi cầm tay cô, tươi cười nói, “Ta sẽ chịu trách nhiệm đời đời kiếp kiếp.”
Thời Sênh: “…” Không được rồi!
Bản cô nương không chịu nổi lúc Phượng Từ tán tỉnh.
Thời Sênh làm mặt lạnh, đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Ngân Vi ngồi nguyên tại chỗ, vẻ mặt mê man, hắn nói sai cái gì rồi ư?
Thời Sênh nói vọng vào từ bên ngoài, “Đuổi theo, còn muốn ông đây ôm ngươi à?”
Ngân Vi lập tức đứng dậy, “Ta có thể ôm nàng.”
Thời Sênh tiếp tục làm mặt lạnh.
Lại thả thính bản cô nương lần nữa xem?
Lúc ăn sáng, Ngân Vi lại chọc ghẹo theo thói quen.
Thời Sênh khẽ cắn môi, buông đũa, túm áo Ngân Vi, nhào qua cắn một ngụm.
Hương vị cháo quẩn quanh trong khoang miệng hai người, đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị lui lại thì Ngân Vi lại giữ chặt gáy cô, càng hôn sâu hơn.
Cuối cùng còn nói một cách mờ ám: “Xem ra tối qua ta chưa cố gắng hết sức rồi, Tiểu Chi yên tâm, về sau ta sẽ càng cố gắng hơn.”
Cố gắng ông nội nhà anh!
Anh mà còn cố gắng nữa là bại não thật đó!
Bình tĩnh!
Không cần phải so bì với bọn bại não.
Thời Sênh kéo tay Ngân Vi ra, trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục ăn cháo.
Toàn bộ bữa ăn sau đó, Ngân Vi đều nhìn cô.
“Nhìn ta liền no rồi hả?”
“Tiểu Chi tú sắc khả xan*.”
*Tú sắc khả xan: Cái đẹp có thể mài ra ăn được thay cơm.
Lạnh lùng.
Lạnh lùng mở ngặc kép thêm in đậm.
Ngân Vi cảm giác mình bị tổn thương, càng trêu chọc Thời Sênh không kiêng nể gì.
Tên não tàn này thật sự có thể lên trời làm thượng thần rồi, ở trước mặt Thời Sênh mà còn…
Thượng thần?
Mẹ nó, chính là cái loại não tàn khó chơi.
Ấy thế mà cô lại thích.
Không thể nhịn được.
Trình độ khó chơi của hắn, Thời Sênh đã từng trải qua rồi, cho nên sau khi bị trêu chọc thêm vài lần, Thời Sênh liền ra tay đánh người.
Mỗi lần lúc Thời Sênh muốn ra tay, Ngân Vi lại bày ra biểu tình cực kỳ tủi thân, ban đầu biểu tình này còn hơi cứng ngắc, nhìn có vẻ quái dị.
Nhưng sau khi thử vài lần, hắn phát hiện Thời Sênh hoàn toàn không có sức chống cự với loại biểu hiện này nên luôn ra sức luyện tập, hiện tại đã sử dụng được tới mức cực kỳ nhuần nhuyễn.
Chỉ cần Thời Sênh tức giận hắn liền giả vờ vô tội, giả vờ đơn thuần, giả vờ tủi thân.
…
Huyền thú đã rời khỏi đại lục, trở về Ma Diễm Lĩnh.
Thời Sênh từ chối nhận Đế quân làm cha, sau khi thành thân với Ngân Vi liền rời khỏi đây.
Tới Ma Diễm Lĩnh hoàn thành điều kiện giao dịch cuối cùng, hiện tại con người sẽ không thể đi vào Ma Diễm Lĩnh được nữa.
Đương nhiên cái này cũng không thể tồn tại vĩnh viễn, Thời Sênh tự nhận mình còn chưa trâu bò tới trình độ ấy.
Về phần có thể chống