Địa điểm đánh nhau là một chỗ trống bên ngoài thành, Thời Sênh nhìn xung quanh vài lần, đột nhiên nói: “Đổi chỗ khác.”
Phượng Khuynh Khuynh: “…” Còn có thể đánh nhau được không đây?
Thời Sênh muốn đổi chỗ, Phượng Khuynh Khuynh không đồng ý.
Nàng ta không đồng ý, Thời Sênh liền không đánh, kéo Ngân Vi định đi.
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, Phượng Khuynh Khuynh lập tức ra tay luôn.
Ngân Vi ôm Thời Sênh nhảy về phía trước, trực tiếp cách xa mười thước.
Đòn đánh của Phượng Khuynh Khuynh rơi vào khoảng không.
“Phượng Chi Âm, ngươi là rùa đen rụt đầu à? Hay là nói ngươi sợ không đánh thắng được ta?”
“Phải, ta sợ đó!” Thời Sênh đáp bằng giọng âm dương quái khí.
Ngươi là nữ chính đại nhân, sao ta lại không sợ chứ?
Phượng Khuynh Khuynh nghẹn lời.
Phượng Chi Âm hoàn toàn không đi theo đường thông thường, làm sao có thể nói tiếp đây?
Mắt thấy khoảng cách của Thời Sênh và Ngân Vi càng lúc càng xa, người trong chỗ tối cũng bất chấp, trực tiếp niệm chú.
Trên mặt đất vừa rồi còn trống rỗng giờ liền xuất hiện những văn trận màu đen, chúng xuất hiện liên tiếp, cuối cùng hình thành nên một trận pháp cực lớn.
Thời Sênh và Ngân Vi đứng ở rìa trận pháp, bọn họ chỉ cần bước thêm một bước là có thể ra ngoài.
Nhưng Thời Sênh không ra, cô im lặng đứng ở nơi đó chờ trận pháp thành hình.
Trận pháp hoàn thành trong nháy mắt.
Phượng Khuynh Khuynh cũng bị vây trong trận pháp.
Nàng ta muốn chạy ra ngoài nhưng không kịp nữa.
Sương mù màu đen tràn khắp trong trận pháp, hình thành một tấm màn ngăn.
Bên ngoài trận pháp, có vài bóng người từ chỗ khuất đi ra.
“Đông Phương Hợi!” Người bên ngoài dù hóa thành tro nàng ta cũng nhận ra.
Hách Liên Dục đứng sau lưng Đông Phương Hợi, mặt nạ hoàn toàn che giấu cảm xúc trên gương mặt hắn, hoàn toàn không tiết lộ một chút nào.
Mộ Bạch vẫn cười nhẹ như thường, gật đầu với phong thái mười phần giống thân sĩ.
“Phượng thất tiểu thư.”
“Đông Phương Hợi, ngươi muốn làm gì?” Phượng Khuynh Khuynh không nhìn Hách Liên Dục, chỉ trừng mắt thù hận với Mộ Bạch.
Nàng ta đã vô số lần nhớ lại cảnh tượng đứa con nhỏ với da dẻ xanh mét chết trong lòng mình.
“Phượng thất tiểu thư, đừng hiểu lầm, ta không muốn nhằm vào ngươi.” Mộ Bạch nói với giọng ôn hòa, sau đó hắn nhìn Thời Sênh, “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Mộ Bạch.”
Tên bại não này lại tới rồi!
Lật bàn!
Bản cô nương nên băm hắn ra cho chó ăn sao?
Biểu tình của Thời Sênh cực kỳ bình thản, không hề tỏ ra ngoài ý muốn khi thấy hắn xuất hiện ở đây.
Đáy lòng Mộ Bạch không dám nơi lỏng, hắn cũng không muốn tự sát nữa, tự sát đau lắm!
Quan trọng nhất là chết kiểu này chẳng phù hợp với thân phận thân sĩ của hắn.
Mộ Bạch lấy lại bình tĩnh, người phụ nữ này giỏi nhất giả bộ, cô ta làm thế có lẽ là để bày ra bộ dáng cái gì cũng biết mà thôi.
“Xem ra lần này ta thắng rồi.” Mộ Bạch mỉm cười.
Thời Sênh hé miệng cười, không đáp lời, nụ cười kia làm cho Mộ Bạch cảm thấy hình như cô đang cười một tên bại não vậy.
Hắn cẩn thận nghĩ lại, hình như không có sơ hở gì.
Mộ Bạch cũng không nói lời thừa, giơ tay động vào đám khí đen bên cạnh.
“Đông Phương Hợi!” Hách Liên Dục đột nhiên lên tiếng, chỉ vào Phượng Khuynh Khuynh, “Nàng ấy vẫn còn ở trong.”
Mộ Bạch quay đầu, vẻ mặt ôn hòa khuyên nhủ, “Hách Liên Dục Đế quân, muốn thành đại sự thì phải hy sinh.
Chỉ là một người phụ nữ thôi.
Ngươi nghĩ xem, đại lục này nếu đã là của ngươi rồi thì dạng nữ nhân nào ngươi muốn mà còn không tìm được?”
Thời Sênh: “…” Tên bại não này cuối cùng là muốn tranh phá CP với cô à?
Không rõ Hách Liên Dục đã đạt thành điều kiện gì với Mộ Bạch mà nghe hắn khuyên như thế liền chỉ liếc nhìn Phượng Khuynh Khuynh một cái rồi không ngăn trở nữa.
Thời Sênh lắc lắc đầu, đột nhiên quay sang hỏi Ngân Vi, “Có một ngày, bảo chàng chọn ta và thiên hạ thì chàng sẽ chọn cái gì?”
Ngân Vi chớp mắt, nói với giọng chắc như đinh đóng cột, “Nàng sẽ đem thiên hạ cho ta, không cần phải đưa ra câu hỏi lựa chọn này.”
Hơn nữa hắn cũng chẳng cần thiên hạ.
Thời Sênh: “…” Nói hợp tình hợp lý thế này rồi thì bản cô nương còn biết nói gì?
Phượng Khuynh Khuynh không biết Mộ Bạch định làm gì, nhưng bản thân nàng ta cảm nhận được nguy hiểm.
“Đông Phương Hợi… Đông Phương Hợi, ngươi thả ta ra…” Phượng Khuynh Khuynh chạy tới trước mặt Mộ Bạch.
Nàng ta muốn lao ra nhưng vừa mới tiếp xúc với đám khí đen kia, đám khí đen như gặp được món ăn ngon, lập tức tràn vào trong thân thể Phượng Khuynh Khuynh.
“A…”
Phượng