Vu Thanh giải quyết xong chuyện, về nhà liền thấy hai người ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon.
Mắt ông quét hai người vài lần, trầm mặt đi tới.
“Các cháu là thế nào?”
Ngay dưới mí mắt ông, hai người lại dám qua lại!
“Tình đầu ý hợp? Nhất kiến chung tình?” Thời Sênh bắn ra hai từ.
“Tôi thích cô ấy.” Hạ Linh trả lời rất đơn giản, nhưng cũng rất chắc chắn.
“Cậu nghĩ tôi sẽ để cho con bé ở bên cậu?” Vu Thanh nhìn về phía Hạ Linh, không để mắt đến câu trả lời của Thời Sênh.
“Ý kiến của ông không quan trọng.”
Vu Thanh trừng mắt, “Tôi là người giám hộ của con bé, ý kiến của tôi sao lại không quan trọng?”
“Cô ấy không thèm để ý.”
Vu Thanh không phục nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh vô tội cười, “Cháu chỉ muốn ở bên anh ấy.”
“Hai đứa oắt con này!” Vu Thanh tức giận đến chửi tục, ngực phập phồng vài cái.
Ông bình tĩnh một chút, “Ta không phản đối các cháu yêu đương, thế nhưng cậu, Hạ Linh, đừng có giữ cái trạng thái giống bây giờ.
Cậu muốn ở bên bé ngoan, thì chứng tỏ bản lĩnh đàn ông đi.
Cậu thế này, sau này làm sao khiến cho bé ngoan hạnh phúc?”
Hạ Linh trầm mặc vài giây, “Tôi biết rồi.”
“Đi theo tôi vào phòng sách.” Vu Thanh xoay người đi vào phòng sách.
Không biết Vu Thanh và Hạ Linh ở bên trong nói chuyện gì, lúc đi ra sắc mặt của Hạ Linh cũng không tốt lắm, thế nhưng Vu Thanh nói cái gì, anh đều đáp ứng.
Đuổi Hạ Linh đi rồi, Vu Thanh liền kéo Thời Sênh giáo huấn một phen.
Nếu không phải Vu Thanh làm việc, đoán chừng còn dạy thêm trận nữa.
Vu Thanh biết quan hệ của hai người, Hạ Linh liền bắt đầu quang minh chính đại tới cửa.
Ban đầu Vu Thanh phản đối, thế nhưng nhìn Hạ Linh ở bên Thời Sênh tương đối nghe lời, cuối cùng giao hết việc đốc thúc Hạ Linh cho Thời Sênh.
Vu Thanh muốn lăng xê Hạ Linh lần nữa.
…
Thời Sênh không muốn nghe Vu Thanh lải nhải, trường học có tiết, cô vẫn phải là ngoan ngoãn đi học.
Chẳng biết Hạ Linh chẳng biết dùng biện pháp mà chiếm được một gian phòng luyện tập ở trường học.
Thời Sênh hỏi anh, anh trả lời ân tình.
Thời Sênh cuối cùng vẫn cảm giác trên cái thế giới này, tất cả mọi người đều thiếu ân tình của Hạ Linh.
Khi Thời Sênh đi học, Hạ Linh có đôi khi cùng cô dự thính, có đôi khi ở phòng luyện tập chờ cô.
Lời đồn thổi liên quan tới Thời Sênh và anh tự nhiên cũng bắt đầu lưu truyền trong trường học.
Thời Sênh đi đâu cũng đều có thể nghe được tiếng bàn tán.
“Mau nhìn, mau nhìn, chính là cô ấy.
Cô ấy vậy mà lại ở bên loại người như Hạ Linh, cũng không biết nghĩ như thế nào.”
“Cô em này nhìn dễ thương thật, chỉ là không nói lời nào, đáng tiếc bị Hạ Linh chà đạp.”
“Ai, cô ấy đang nhìn chúng ta… ĐM tới rồi.”
Thời Sênh đứng lại, nhìn mấy người đang nói chuyện, cười như không cười nói: “Tôi thấy ấn đường của mấy người biến thành màu đen, cẩn thận gặp tại họa đổ máu.”
Mọi người: “…” Cái quỷ gì thế?
Lời thoại này sao giống lời thầy bói vậy?
Thời Sênh nói xong cũng đi, dọc đường đi cô cứ nghe ai nói Hạ Linh quá đáng, liền đi qua nói một câu.
Dù sao nếu ai chưa từng làm chuyện xấu, cũng sẽ không linh nghiệm, nếu linh nghiệm chỉ có thể chứng minh chính bọn họ đã làm chuyện xấu, cho nên Thời Sênh tấn công nhóm không chút mềm lòng.
Ai bảo bọn họ nói xấu nàng dâu nhà cô.
Cô bao che thế đấy! Hừ!
Kết quả là cả trường bị Thời Sênh dọa sẽ gặp tai họa đổ máu, CMN đều xui xẻo, tuy không vấn đề lớn lao gì, thế nhưng chuyện tập thể xui xẻo này, cũng quá CMN kỳ quái.
Thời Sênh đến phòng tập luyện Hạ Linh, trong phòng luyện tập có tiếng nhạc truyền tới.
Bài hát rất êm tai, nhưng Thời Sênh luôn cảm thấy cái giai điệu này có chút quỷ dị, đổi thành buổi tối, chắc chắn sẽ cho là mình là tiến vào hiện trường phim kịnh dị.
Thời Sênh đẩy cửa đi vào.
Hạ Linh ngồi trước cây đàn dương cầm, âm thanh phát ra từ chính những ngón tay đang lướt trên những phím đàn của anh.
Thời Sênh đứng một hồi, càng nghe càng không thích hợp, lời bài hát này…
Cô bước vài bước tới, đè lại phím đàn, làm rối loạn bài hát quỷ dị kia.
“Hạ Linh, anh đang làm gì?”
Hạ Linh có chút cứng ngắc ngẩng đầu, “Em đến rồi.”
“Lời bài hát vừa rồi anh học từ đâu?”
Hạ Linh như vừa hoàn hồn, mơ màng nhìn Thời