Nơi Hạ Linh đến không còn nghi ngờ gì nữa chính là quán Bar.
Anh không cho phép Thời Sênh uống, sau khi một mình uống hết một đống rượu, anh say khướt.
Thời Sênh tốn rất nhiều sức lực mới có thể đưa anh về nhà.
“Để anh ôm em nào.” Hạ Linh giữ chặt tay Thời Sênh, ôm chặt cô vào lòng, cọ cọ vào mặt cô.
Hạ Linh ôm Thời Sênh được mấy phút, có lẽ là do khó chịu, anh buông Thời Sênh ra, “Nóng”.
Anh kéo loạn quần áo của mình, nhưng kéo mãi mà không ra, Hạ Linh càng cảm thấy nóng, giọng điệu ấm ức gọi Thời Sênh: “Bé ngoan… Anh nóng…”
“Anh nóng thì liên quan gì đến tôi.” Thời Sênh ném Hạ Linh lên ghế sofa, đi thẳng về phòng tắm rửa.
Mẹ kiếp, đưa anh về nhà, cô cảm thấy bản thân mình như được vớt lên từ trong nước ra vậy.
Đợi cô tắm rửa xong đi ra ngoài, phòng khách vô cùng bừa bộn.
Hạ Linh đang nằm trên sàn nhà, quần áo trên người không biết đã bị kéo ra từ lúc nào, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
“Mẹ nó! Đúng là tôi nợ anh mà.”
Thời Sênh chửi thề một tiếng, tiến lên phía trước lôi Hạ Linh vào trong phòng.
Trong lúc Thời Sênh đi vào nhà tắm lấy khăn mặt, Hạ Linh đã lăn từ trên giường xuống, chăn phủ lên đầu anh.
Tên thiểu năng này muốn chết mà!
Thời Sênh chẳng buồn kéo Hạ Linh lên nữa, để anh nằm luôn trên sàn.
Dù sao thì thời tiết này cũng sẽ không bị cảm.
Ai ngờ tới nửa đêm, Hạ Linh lại bò từ dưới đất lên trên giường, quần áo trên người không biết đã bị anh cởi vứt đi đâu rồi.
Đầu tiên, anh ngửi thử xác định gối ôm hình người này có thể ôm, rồi anh mới ôm Thời Sênh vào lòng.
“Bé ngoan…” Giọng anh nhẹ nhàng, từng luồng khí nóng xẹt qua bên tai Thời Sênh, gây ra cảm giác tê dại nhè nhẹ.
Anh chậm rãi gọi tên cô, cũng không biết là đã tỉnh hay còn say, bờ môi ma sát, gặm cắn lưng Thời Sênh.
…
Ngày hôm sau, Hạ Linh tỉnh dậy thấy đau lưng nhức eo.
Anh ngồi trên giường, nhìn đống bừa bộn khắp nhà, cùng mùi vị như có như không trong phòng, đầu óc có chút trì độn.
Một lúc lâu sau, anh mới vén chăn lên nhìn thử.
Hàng lông mi dài khẽ run lên.
Chết rồi, anh đã ngủ với Bé ngoan rồi.
Hạ Linh mặt mày ảo não.
Anh không nhớ cái gì hết.
“Bé ngoan?” Hạ Linh thử gọi Thời Sênh một tiếng.
Không nghe thấy động tĩnh gì.
Anh vừa bò xuống giường, thì cửa phòng mở ra.
Thời Sênh mặc một chiếc váy liền thân, đứng ở cửa phòng.
Thời Sênh trầm lặng: “… Sáng sớm đã cho em xem anh khỏa thân à?”
Hạ Linh vội vàng leo lên giường, lấy chăn che người: “Tối qua…”
Hai tay Thời Sênh nhún vai, cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: “Tối qua anh ép buộc em.
Em cự tuyệt không tác dụng, chỉ có thể thỏa mãn anh.”
Hạ Linh: “…” Anh thấy vẻ mặt của em rất thỏa mãn mà.
Trong lòng Hạ Linh có chút không phục, sao anh chẳng nhớ cái gì hết?
“Em lại đây.” Hạ Linh ngoắc ngoắc ngón tay gọi Thời Sênh.
Thời Sênh vịn vào cửa, cười hớn hở nói: “Mơ đi.”
“Hừ!” Em không qua đây thì anh qua đó.
Hạ Linh kéo chăn ra đi thẳng đến chỗ Thời Sênh.
Thời Sênh lùi ra phía ngoài cửa, kéo tay cầm, chỉ để lại một khe hở nói: “Tắm đi rồi mau chóng ra đây.”
Hạ Linh ngây ngốc nhìn mình bị nhốt trong phòng, cào cào cửa, cuối cùng đành ngoan ngoãn đi tắm.
Lần sau!
Lần sau nhất định cho cô biết sự lợi hại của anh!
…
Chuyện ảnh giường chiếu của nghệ sĩ bị lộ trong buổi tiệc rượu lúc trước đã ảnh hướng rất lớn đến Vu Thanh.
Mặc dù Thời Sênh không nhúng tay vào nhưng cô vẫn luôn chú ý đến.
Nhưng lúc này lại có trang cố tình tung ra ảnh Hạ Linh vào quán Bar cùng một cô gái lạ.
Bài báo đó viết khá là mập mờ, ám chỉ Hạ Linh phát sinh quan hệ với người con gái khác.
Vu Thanh vẫn chưa kịp giải quyết thì đã nhìn thấy weibo của Thầy bói đệ nhất được đẩy lên đầu.
Tin hot weibo viết như sau:
Thầy bói đệ nhất V: Ông mày và bạn trai đi quán bar thì làm sao? Yêu nhau cũng phải báo cáo toàn bộ lịch trình với các người sao? Quan tâm ông mày như vậy, sao không mua một căn hộ tặng ông mày?
Phía dưới không biết là antifan của Hạ Linh hay là fan của nguyên chủ, bùng nổ các kiểu bình luận.
Phương Thảo Thê Thê (Cỏ thơm um tùm): Bây giờ chó săn (paparazzi) chỉ biết viết bậy.
Nữ thần nhà chúng ta quen với Hạ Linh, ở cùng nhau không phải rất bình thường sao?