Nghiêm gia.
Khi lão Nghiêm còn trẻ, cũng là một nhân vật huyền thoại của giới ca sĩ.
Khắp trong nhà đều là những vật kỷ niệm, áp phích từ rất lâu rồi, đĩa hát…
Khắp cả Nghiêm gia đều mang hơi thở cổ kính.
Nhưng vừa bước vào trong, Thời Sênh liền cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Lúc sư phụ của cô bước vào Nghiêm gia, rõ ràng càng nghiêm nghị hơn trước, cả người đều căng thẳng.
Thời Sênh nhìn quanh phòng khách một vòng, đồ vật trong phòng quá nhiều, đa số đều rất cổ.
“Ngồi tự nhiên.” Lão Nghiêm mời họ vào nhà, rồi căn dặn nữ giúp việc: “Đi pha trà.”
Có lẽ lão Nghiêm biết Thời Sênh và sư phụ muốn nói chuyện riêng, cười híp mắt nói: “Hạ Linh cậu đi cùng tôi đến phòng sách.”
Hạ Linh buông Thời Sênh ra, khẽ gật đầu với sư phụ cô, đi theo lão Nghiêm lên tầng hai.
“Sư phụ.”
“Nói đi, có chuyện gì?” Sư phụ ngồi trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh mím môi, hỏi thẳng vào vấn đề: “Sư phụ chắc người biết con có khả năng gì rồi?
Thời Sênh không tin người đàn ông này không biết.
Khả năng mà nguyên chủ thể hiện ra bên ngoài, bản thân cô có thể không biết.
Người đứng ngoài quan sát như ông còn có thể không rõ sao?
“Ai nói cho con biết?” Sư phụ không phủ định.
Thời Sênh nhún vai: “Con tự phát hiện.”
Sư phụ đánh giá Thời Sênh, nhìn biểu cảm tự nhiên của cô, không giống như nói dối.
Nét mặt ông giãn ra: “Hồi đó, con còn nhỏ.
Ta không nói cho con biết là vì tốt cho con, sợ con vì khả năng này mà đi sai đường.”
Nguyền rủa.
Đó là một khả năng rất nghịch thiên.
Ngày đó khi ông phát hiện ra điều này cũng vô cùng kinh sợ.
“Nếu như con đã biết rồi, sư phụ muốn nói với con phải giữ vững tâm mình, đừng làm chuyện vi phạm pháp luật.” Sư phụ ngập ngừng: “Ta không khuyến khích con sử dụng thường xuyên khả năng này.
Khả năng càng lớn, sau này phải trả giá càng lớn, thế giới này có quy tắc của nó.”
Điều ông sợ nhất là đồ đệ của mình đi sai đường.
“Nguyền rủa không có tác dụng với người tốt.” Thời Sênh chống cằm nói: “Hơn nữa, không thể dồn người khác vào chỗ chết, chỉ có thể bắt bọn họ trả cái giá thích hợp.”
Chẳng hạn như một kẻ sau khi gϊếŧ người vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sẽ có họa ở tù.
Một người chiếm đoạt tài sản của người khác, cuối cùng sẽ trở nên hai bàn tay trắng.
Hiển nhiên sư phụ không biết vẫn còn có chuyện này, ông kinh ngạc hỏi: “Làm thế nào con biết?”
“Lần mò ra thôi.” Cái này không có giáo trình, ngoài việc tự lần mò còn có thể làm thế nào.
Sư phụ quỷ dị nhìn Thời Sênh, ý câu vừa nãy của cô chứng tỏ cô đã từng muốn gϊếŧ người?
Sư phụ bị ý nghĩ này dọa sợ, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Thời Sênh: “Bé ngoan, ta nói con nghe…”
Sư phụ lên lớp Thời Sênh một bài, cái gì gọi là tuân thủ kỷ cương pháp luật.
Lúc rời khỏi Nghiêm gia đã gần 2 giờ sáng.
Lúc ra khỏi cửa, cô nhìn thấy lão Nghiêm ngồi trên sofa: “Sư phụ, con thấy người nên dẫn lão Nghiêm đến chỗ khác sống đi, ở đây… có chút xúi quẩy.”
Sư phụ nghiêm mặt nói: “Nói năng bậy bạ, mau về đi.”
Thời Sênh nhún vai, nghĩ chắc sư phụ cũng biết, cô có nói thêm cũng vô ích.
…
Sau khi An Thần về nước lập tức xuất hiện trước công chúng, kéo lại độ nổi tiếng đã mất trước kia.
Ban đầu, chuyện đó mặc dù ít người nhắc đến, nhưng chuyện này không có quan hệ gì lớn đến An Thần, nhiều lắm là bị Doãn Bảo Bảo lừa, fan nhao nhao lên thương An Thần.
An Thần sợ.
Hắn sợ thành tựu của Hạ Linh vượt mặt hắn, cho nên khi còn ở trong nhóm, hắn không để cho Hạ Linh có nhiều cơ hội để bộc lộ tài năng.
Bây giờ, gần như An Thần đối đầu với Hạ Linh về mọi thứ.
Hạ Linh hoàn toàn không để tâm An Thần.
Nếu như thực sự chọc giận anh, Hạ Linh sẽ trực tiếp khai chiến.
Thủ đoạn troll antifan của Hạ Linh càng ngay càng cao tay.
Nhưng trong đám antifan, dần dần có một số antifan không đơn thuần bôi nhọ anh mà bắt đầu quay ra “tẩy trắng” giúp anh.
Cách “tẩy trắng” lành mạnh thoát tục như vậy, lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy.
Còn tin đồn về Thời Sênh cũng bắt đầu lưu truyền trong giới.
Về việc cô cứ động một tí