Hạ Linh không hỏi Thời Sênh làm thế nào xử lý được mấy người bên hải quan, sâu trong trái tim anh luôn tin tưởng Thời Sênh.
Bất kể cô làm gì, cô cũng sẽ không làm hại anh.
Anh cũng không tò mò cô đang làm gì.
Điều anh muốn chỉ là cô ở bên cạnh anh.
Hạ Linh có Thời Sênh giúp đỡ, An Thần đâu thể là đối thủ của anh, chỉ sau mấy lần đối đầu đã nhanh chóng chống đỡ không nổi.
Hạ Linh có thể đạt được quyền điều hành Hạ Thị, bởi vì anh đã hứa với Hạ Trị sẽ thu An Thị về tay, làm Hạ Thị phát triển hơn.
Trong thời khắc mấu chốt thu mua An Thị, đột nhiên có bên thứ ba nhảy vào, muốn ngư ông đắc lợi.
Bây giờ An Thị bị dồn vào bước đường cùng, điều kiện đối phương đưa ra vô cùng tốt, An Thần chắc chắn sẽ chọn bên thứ ba.
“Cậu chủ, còn 10 phút nữa lễ ký kết sẽ bắt đầu.”
Một người ăn mặc giống thư ký đứng ngoài xe, thái độ cung kính báo cáo với người ngồi trong xe.
Cửa xe hạ xuống, trong ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một nam sinh trẻ tuổi ngồi bên trong.
Trên đùi hắn đặt một chiếc laptop, ánh sáng của chiếc máy tính chiếu sáng gương mặt tuấn tú của hắn, con ngươi của hắn được phủ một tầng ánh sáng xanh quỷ dị.
“Biết rồi.” Giọng nói của nam sinh từ trong xe truyền ra ngoài.
Thư ký khẽ gật đầu, cầm đồ rời đi.
“Thời Sênh, ông mày không tin không xử được cô!” Mộ Bạch gập laptop lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nhất định phải thắng.
“Muốn thắng tôi? Quay trở lại bụng mẹ tu luyện thêm mấy trăm năm nữa đi!”
Nụ cười trên mặt Mộ Bạch cứng đờ, ánh sáng bên cạnh đột nhiên tối sầm lại, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện ngoài cửa xe, gương mặt trẻ con mang theo ý cười nói: “Mộ Bạch! Trốn kỹ đấy!”
Sao cô ta lại đến đây!!!
Mẹ kiếp!
Hắn đã cẩn thận như vậy rồi!!!
Bình tĩnh.
Với tư cách là người thượng lưu phải bình tĩnh, phải nho nhã.
Đao bổn thiếu gia dùng để tự sát đâu?
Nội tâm Mộ Bạch suy sụp, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất trấn tĩnh nói: “Thời Sênh, lâu rồi không gặp.”
“Lần nào cũng là câu này, anh không thể đổi câu khác sao?” Thời Sênh liếc nhìn Mộ Bạch, trên mặt chỉ thiếu viết hai chữ “thiểu năng” lên mặt mà thôi.
Mộ Bạch hít thở sâu, trong lòng không ngừng niệm “A Di Đà Phật.”: “Sao cô biết là tôi?”
“Dựa vào cái gì tôi phải nói cho anh biết?” Bà mày không ngốc, nói cho mày biết để mày tăng thêm kinh nghiệm à.
Mộ Bạch: “…” Không nói thì thôi, ra vẻ cái gì chứ.
Thời Sênh quan sát Mộ Bạch, cơ thể này của hắn chính là con trai của bồ nhí mà bố Doãn Bảo Bảo bao nuôi bên ngoài.
Chẳng trách, lúc trước Doãn Bảo Bảo nói cô ta chịu thiệt thòi lớn ở chỗ hai đứa con riêng kia.
Mẹ nó! Có tên Mộ Bạch này ở đó làm sao Doãn Bảo Bảo có thể đối phó được?
Nói ra thì Doãn Bảo Bảo bị bức ép đến nước này, còn có Mộ Bạch trà trộn bên trong, khi đó Doãn Thế Kiệt đã hoàn toàn vứt bỏ Doãn Bảo Bảo.
Cho nên cái tên thiểu năng này đến để cướp nhiệm vụ với cô sao?
Thân hình Thời Sênh khẽ nhúc nhích, đi về phía Mộ Bạch.
Thân hình Mộ Bạch căng thẳng.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, dùng một con dao áp lên cổ mình, quát lớn: “Cô đừng qua đây.”
Thời Sênh: “…” Tên này tự sát thành nghiện rồi?
Mộ Bạch cũng không muốn tự sát, nhưng hắn càng không muốn bị Thời Sênh bắt được, không thể không làm như vậy.
Thời Sênh đứng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn người trong xe: “Anh đang làm việc cho ai?”
Gương mặt khôi ngô của Mộ Bạch phút chốc trở nên hung dữ: “Tôi tưởng rằng cô thực sự không gì không làm được, xem ra chuyện cô không biết cũng rất nhiều.
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi bình tĩnh hơn nhiều, lần sau gặp.”
Bình tĩnh cái rắm!
Hắn lại muốn chết, lại xuất hiện, quỳ luôn!
Tình tiết quỷ quái gì đây.
Mộ Bạch thấy Thời Sênh muốn đi về phía hắn, không hề do dự dùng dao cứa vào cổ, rất chuẩn xác, một dao mất mạng.
Thời Sênh chậm một bước, nếu như hắn ta có chút do dự, cô có thể ngăn chặn hắn, nhưng hắn lại không hề có.
Tự sát quá nhanh!
Lần sau gặp lại hắn, phải bắt hắn lại trước đã, không tin hắn vẫn có thể tự sát!
Mẹ kiếp, tức chết bản cô nương mà!
Thời Sênh vừa mới chuẩn bị rời đi, dưới tầng không biết từ đâu chui ra một đám cảnh sát, nhìn chằm chằm chĩa súng vào cô.
Giống lịch sử đến kinh người.
Thời Sênh: “…” Các người chui từ đâu ra thế! Lật bàn!
Lần này không