Vụ án vẫn không có tiến triển gì, người của Đội trưởng Hồng đã tăng ca suốt mấy ngày rồi.
Bọn họ kiểm tra tất cả các camera giám sát gần khu vực gara, thẩm vấn hết những người tiếp xúc với nạn nhân ngày hôm đó, nhưng cũng không có manh mối gì.
Không ai biết vì sao nạn nhân tự sát.
Theo lời khai của người cuối cùng gặp nạn nhân, lúc đó nạn nhân không có khuynh hướng muốn tự sát, kết quả anh ta vừa rời khỏi không bao lâu đã tự sát rồi.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
Bên trong chuyện này mặc dù không hề có manh mối gì, nhưng Đội trưởng Hồng đã bới ra chuyện bọn họp sắp ký kết với An Thị, buổi ký kết này có được là do một tay nạn nhân thúc đẩy mà thành.
Nạn nhân chết thì buổi ký kết cũng sẽ bị hủy, bên được lợi chính là Hạ Thị.
Mà nghi phạm vừa vặn lại là bạn gái của tổng tài của Hạ Thị hiện nay.
Đội trưởng Hồng suy nghĩ tưởng tượng.
Nhưng chẳng ích gì, vì không có bằng chứng!
Lần đầu tiên Đội trưởng Hồng cảm thấy mẹ nó bằng chứng thật phiền phức.
Bằng chứng không xác thực thì không thể dùng, bằng chứng không đầy đủ cũng không thể sử dụng… bla bla một đống không thể sử dụng.
Vụ án này điều tra đi điều tra lại đến cuối cùng vẫn kết luận do tự sát.
Đội trưởng Hồng vô cùng tức giận.
…
Lúc đầu, Hạ Linh đối phó với An Thần vì cho rằng hắn chính là hung thủ hại Thời Sênh.
Bây giờ biết An Thần không phải, anh lập tức không còn hứng thú nữa, chuẩn bị phủi mông rời đi.
Đối với Hạ Trị, Hạ Linh cảm nhận gì về ông ta.
Người này trên danh nghĩa là cha anh nhưng từ lớn đến bé anh chưa từng cảm nhận được tình thương của cha.
Lúc còn ở Hạ gia, bởi vì là con trai duy nhất, Hạ Trị rất nghiêm khắc với anh, nếu không hoàn bài thành môn học ông ta sắp xếp sẽ bị đánh.
Sau này, mẹ anh qua đời, vợ cả của ông ta có con, anh bị đuổi ra ngoài.
Hạ Trị cũng không nói gì.
Gia thế người vợ cả của ông ta rất có thế lực, trước kia vì không có con mới phải bấm bụng chịu đựng, nhưng có con rồi đương nhiên Hạ Trị không cần nghĩ đã chọn ngay vợ cả.
Loại người như vậy, anh không hề có bất kỳ tình cảm gì với ông ta.
Vì vậy, bây giờ thu dọn cục diện này thế nào, Hạ Linh hoàn toàn không để tâm.
Theo như lời cô vợ nhỏ của anh, anh muốn làm tổng tài, cô có thể tặng anh.
Ừ…
Hình như có gì đó không đúng.
Hạ Linh bắt đầu chuẩn bị album nhạc mới.
Album nhạc chuẩn bị làm lúc trước vì chuyện này mà bị trì hoãn, bây giờ anh phải chuẩn bị lại vài bài.
Hạ Linh luyện hát cần rất nhiều thời gian, Thời Sênh ngồi bên ngoài tán gẫu với cô gái ở công ty, nói cô ta có họa sát thân.
Bây giờ cả công ty đều biết Thời Sênh là miệng xui xẻo, căn bản không biết xem bói.
Nhưng cô xinh xắn đáng yêu, cho dù là miệng xui xẻo, cũng có người thích.
“Tiểu Manh, hôm nay tôi sẽ gặp xui xẻo sao?”
Thời Sênh cắn quẩy vừa nãy Hạ Linh mua cho cô, mơ hồ trả lời cô gái: “Tôi nói cô sắp gặp xui xẻo thì là sắp gặp xui xẻo, cô muốn bị xui xẻo sao?”
Cô gái lắc đầu: “Tôi không muốn bị xui xẻo.” Cô ta ngập ngừng, vẻ mặt đầy mong chờ mình Thời Sênh: “Tiểu Manh, cô chúc phúc tôi hai câu đi, hôm nay tôi muốn đi tỏ tình.”
“Tỏ tình?”
“Ừ ừ ừ.” Cô gái gật đầu, cô ta muốn tỏ tình rất lâu rồi, nhưng vẫn không có dũng khí.
“Tỏ tình gì chứ, trực tiếp tấn công đi.”
Thời Sênh vừa nói dứt lời, đầu đã bị ai đó ấn xuống: “Tấn công ai?”
Mới một lúc không gặp, cô đã tán gẫu với cô gái trong công ty rồi.
Còn tán gẫu chủ đề này nữa.
Hừ!
Cô gái sợ hãi rụt cổ, yếu ớt nói: “Anh Hạ.”
Hạ Linh kéo Thời Sênh vào trong lòng mình: “Muốn tấn công ai?”
Thời Sênh suýt nữa bị nghẹn chết, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, đánh một cái vào lồng ngực Hạ Linh: “Tấn công anh.
Mẹ kiếp! Bỏ ông ra, không thở được nữa rồi.”
“Lần sau còn dám chọc ghẹo con gái sau lưng anh, xem anh xử lý em thế nào?”
“Nói lý đi, em và chị gái này đang tán gẫu rất vui vẻ, con mắt nào của anh thấy em trêu chọc chị ấy?” Cô đâu phải kẻ trăng hoa gặp một người trêu ghẹo một người đâu.
Không đúng!
Cô chọc ghẹo cô gái này lúc nào chứ? Mẹ Kiếp! Tội danh này bản cô nương không gánh.
“Anh nói có là có.”
“Anh đừng có cố tình gây sự! Nói cho anh biết, ông đây cáu rồi đấy.
Đừng cho rằng em cưng chiều anh là anh có thể được voi đòi tiên.” Thời Sênh xốc váy lên, muốn đánh người.
“Không muốn được voi đòi tiên.”
“Vậy anh còn