Chỗ cô đang ở lúc này có lẽ là nhà xác của bệnh viện, âm u, không có ánh sáng, nhưng có lẽ là một nơi khá an toàn.
Thời Sênh miễn cưỡng tìm một nơi có ánh sáng, cô kéo chiếc giường bệnh bỏ đi, chống người rồi ngồi lên mép giường.
Hiện giờ trên người cô chỗ nào cũng đau.
Thời Sênh chậm rãi bắt đầu kiểm tra cơ thể.
Bả vai có vết xước, vừa nhìn là có thể nhận ra vết thương này là do bị cái thứ vừa nãy cào, lúc này đã thành màu đen, xung quanh vết thương đều tê tê, ấn vào hoàn toàn không hề có cảm giác.
Cộng thêm vết thương trước đó cô bị thanh sắt đâm vào, cảm giác như cả cánh tay đều bị phế.
Vết thương này chắc là sẽ không có bệnh truyền nhiễm đấy chứ?
Thời Sênh nhìn đi nhìn lại vết thương trên bả vai, nhất thời cũng không biết nên xử lý thế nào.
Cuối cùng chỉ đành xử lý trước vết thương bị thanh sắt đâm vào.
Cô lật người, nguyên chủ mặc một cái áo khoác nhỏ, bên trong còn mặc một chiếc áo len, trong túi áo len còn tìm thấy một tấm thẻ.
Tấm thẻ đen tuyền, mép xung quanh được bao bởi đường viền màu đỏ kỳ dị.
Ở chính giữa có khắc tên in nổi – Dư Hạ.
Phía dưới tên là một chữ LV3.
Thời Sênh nhìn đi nhìn lại tấm thẻ này mấy lần, vẫn chưa tiếp thu tình tiết truyện và hồi ức nên cô hoàn toàn không biết cái thứ này dùng để làm gì.
Nhìn có vẻ là hàng tốt thế này có lẽ sẽ có nhiều tác dụng.
Thời Sênh thu tấm thẻ vào không gian.
Nên tiếp thu tình tiết truyện trước? Hay là nên ăn trước đây?
Dạ dày Thời Sênh lên cơn đau.
Đói quá!
Thời Sênh xoa xoa cái bụng xẹp lép, ăn trước vậy.
Thời Sênh tìm trong không gian được một chút đồ ăn.
Cũng may là sau thế giới mạt thế cô có thói quen tích đồ ăn vặt vào không gian, nếu không lại đị đói chết rồi.
Tiếng nhai thức ăn trong một không gian vô cùng yên tĩnh nghe rõ thành một thứ âm thanh cao ngất.
“Cạch…” Trong bóng tối vọng lại một tiếng động khẽ.
Thời Sênh dừng động tác lại, nhìn về hướng hành lang âm u.
Cô chỉ dừng lại hai giây rồi lại tiếp tục ăn.
Mãi đến khi cô ăn hết đồ ăn, trong bóng tối cũng không còn tiếng động nào vọng lại nữa, Thời Sênh ngồi trên giường bệnh, ngoảnh đầu nhìn về hướng hành lang.
Phía đó là một màu đen đặc, giống như đang có một con quái vật bí hiểm nào đó đang lẩn trốn, bất cứ khi nào cũng có thể xông ra.
Ánh sáng bên ngoài dần dần tối đi, nơi Thời Sênh đang ở cũng chìm vào trong bóng tối.
Cái thế giới này biến thành một màu tối đen, dù có đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón.
Có cơn gió từ phía hành lang thổi vào, đem theo một mùi tanh tưởi.
Ngay sau đó Thời Sênh cảm nhận được có thứ gì đó đang bất ngờ tập kích cô.
Theo bản năng, Thời Sênh tung một cú đá về nơi phát ra nguy hiểm.
Thứ định đánh lén cô lập tức lùi lại.
Thân mình Thời Sênh lật một cái, nhảy xuống bên cạnh, sải bước rẽ vào một chỗ khác.
Hành lang lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Hình như những thứ vừa xảy ra đều là do cô ảo tưởng.
Nhưng Thời Sênh biết ở đây có người, cũng có thể không phải người.
Suy cho cùng thì bên ngoài kia vẫn có cái thứ quái vật đó.
Lưng Thời Sênh chạm vào vách tường lạnh ngắt.
Cái lạnh càng làm cô thêm bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng tính toán những phương án khả thi, thực lực của đối phương quá mạnh, bản thân có thể cần đến những phương án giải quyết sau khi thất bại.
Sau khi tính toán trong đầu xong, Thời Sênh vặn vẹo cái cổ, nín thở nghe ngóng động tĩnh phía bên ngoài hành lang.
Hành lang vô cùng yên tĩnh.
Ba…
Hai…
Một…
Thời Sênh giơ tay quơ về phía trước mặt mình, chạm vào tay cô là hơi nóng, là người.
Phản ứng của người đối diện rất nhanh, tay Thời Sênh còn chưa nắm chặt, xoay người một cái đã thoát khỏi tay cô, bên tai khẽ thổi qua một tiếng gió nhẹ, hành lang lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Chết tiệt!
Sức lực mà cánh tay cô có thể sử dụng quá yếu.
Có điều, xác định là người thì dễ giải quyết hơn nhiều rồi.
Thời Sênh lò mò tìm nấp một vị trí khác, xác định vị trí mà đối phương đang ẩn nấp.
“Vù—”
Sau lưng Thời Sênh đột nhiên có gió, một luồng sát khí ập đến, Thời Sênh nhanh chóng xoay người, thiết kiếm hướng vào trong bóng tối liên tục chém.
Xoảng—
Kim loại va chạm vào nhau tạo thành tia lửa, Thời Sênh nhìn thấy một người đàn ông trước mặt.
Một người đàn ông có thân hình cao lớn.
Trong tay hắn ta đang cầm một ống thép, bị thiết kiếm chém vào bị mất một đoạn.
Hình như hắn bị chọc tức, ra tay càng lúc càng mạnh, những chiêu hắn dùng đều là những chiêu chí mạng.
Người đàn ông này muốn gϊếŧ chết cô!
Chết tiệt!
Chúng ta không thù không oán, tại sao vậy anh hai?
Thể lực của Thời Sênh không đấu nổi, chỉ có thể dựa vào thiết kiếm chiến đấu với anh ta, phía trước đều là một màu đen kịt.
Thời Sênh cũng không quan tâm là chiêu thức