“Cô Dư…” Bùi Tiến nhìn Thời Sênh trên không trung, muốn nói lại thôi.
Không phải hắn cảm thấy cô quá tàn nhẫn, ở thế giới này ta không gϊếŧ người, thì người sẽ gϊếŧ ta.
Chỉ là có chút không kịp hiểu, lúc trước cô gái này đều lao thẳng lên luôn, sao giờ lại giở thủ đoạn thế này?
Thời Sênh híp mắt cười, “Người làm việc lớn không chú ý chuyện nhỏ nhặt.”
Hào quang nữ chính không chết rất đáng sợ của nữ chính kia, cô mà xông lên chẳng khác nào đi tự tử, nên đành phải đi đường vòng thôi.
#Chắc chắn Ký chủ đang bày trò, chẳng liên quan gì đến đường vòng cả.
Nó dám dùng chủ nhân để đánh cuộc#
Tiếng thét chói tai thi nhau vang lên, Thời Sênh lấy ra một nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa xem thực vật đại chiến loài người ở bên dưới.
Ngải Mễ có vẻ thông minh hơn những nữ chính trước rất nhiều, cũng máu lạnh hơn rất nhiều.
Cô ta nhanh chóng bố trí người phòng ngự, mang người di tản vào tòa nhà xa xa.
Chờ Ngải Mễ bỏ chạy, những người còn lại coi như thảm, chớp mắt một cái bị nấm giải quyết sạch sẽ.
“Anh Bùi…” Miêu miêu túm túm tay áo Bùi Tiến, cẩn thận nhìn về phía Thời Sênh một cái, ” Dư Hạ kia…”
Bùi Tiến vỗ vỗ đầu Miêu miêu, “Không sao, cô ấy sẽ không hại em.”
Bùi Tiến nói xong cũng sửng sốt một chút, không biết vì sao, hắn lại nói ra một câu như vậy.
Nhưng xét từ hành vi của cô, thì đây là kiểu người nói một không hai.
Nếu cô nhiều lần chưa từng động thủ với bọn họ như vậy, chắc hẳn sẽ không gϊếŧ bọn họ.
Đáy lòng Bùi Tiến cũng có chút may mắn, dù sao nhiều người như vậy, cô đều không để mắt, nhưng lại khá dung túng cho hắn và Miêu miêu.
Cái từ này đại khái là dung túng nhỉ?
…
Đám Ngải Mễ tiến vào trong tòa nhà, mấy người nghĩ lại còn rùng mình.
“Chúng nó vào bằng cách nào?” Ngải Mễ lạnh lùng hỏi những người khác.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, lúc đó bọn họ đều đang cãi cọ với đám người kia, không chú ý đám nấm này vào bằng cách nào.
Lúc đó bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Ngải Mễ rắc hết xung quanh rồi, cho nên nhất định là có người thừa lúc bọn họ đánh nhau, phá hoại bột phấn.
“Ngải Mễ, cô nghĩ là ai?” Lúc đó ở đấy chỉ có mấy người không hề động thủ, “Tôi nghĩ là cô gái kia.”
Ngải Mễ biết hắn nói cô gái kia là ai.
Chính là cô gái ngồi trên thân kiếm.
“Tôi cũng cảm thấy là cô ta.
Dù sao vẫn cảm giác trên người cô ta có chút tà khí.
Hơn nữa cũng chỉ cô ta là người có khả năng lớn nhất có thể làm được.” Dù sao cô ta có thanh kiếm bay được.
“Các người đã từng nghe tới loại kiếm biết bay này chưa?”
“Chưa.”
“Chưa… Thế giới này đều như vậy, xuất hiện cái gì cũng không kỳ quái.”
“Nữ nhân kia hơi kỳ quái, tôi nhìn cũng không thoải mái, luôn cảm thấy có khí lạnh vọt tới não…”
Vài người ba mồm bảy miệng thảo luận, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ không căn cứ, không trực tiếp nhận định là Thời Sênh làm.
Ngải Mễ nhíu mày một cái, ý bảo bọn họ an tĩnh lại, “Các người có cảm thấy cô ta giống một người không?”
Tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngải Mễ, “Ai?”
“Tôi cũng không xác định.” Chân mày Ngải Mễ nhíu lại, “Chẳng qua là cảm thấy hơi giống.”
“Ngải Mễ cô đừng úp mở nữa, giống ai hả?”
Ngải Mễ từ từ phun ra hai chữ, “Dư Hạ.”
Không gian im lặng đến quỷ dị.
Một lúc lâu mới có người đánh vỡ sự im lặng, “Chính là… Dư Hạ trong thông báo?”
“Nhắc tới thật là có chút giống, không phải bọn họ đều đồn rằng Dư Hạ cũng có thanh kiếm sao? Có điều nhìn tuổi tác cô ta có vẻ không lớn.”
Ngải Mễ đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy túi của mình lóe sáng.
Cô đưa vật trong tay cho người bên cạnh, “Kiểm xem chúng ta còn lại bao nhiêu đồ.”
Những người khác nhìn nhau vài lần, hiển nhiên là coi Ngải Mễ làm thủ lĩnh, đón lấy vật Ngải Mễ đưa, vừa thảo luận vừa kiểm kê đồ.
Ngải Mễ đi tới bên cạnh, sờ thẻ đen của bản thân.
Mặt trên có một loạt chữ nhỏ.
Nhiệm vụ tích lũy: Tiêu diệt Dư Hạ, thưởng điểm 50000, một tấm thẻ đen.
Tích lũy năm vạn!
Ngải Mễ kinh ngạc, đầu người của Dư Hạ đáng giá vậy sao?
Có điều, một tấm thẻ đen này là sao? Còn nhận được cả thẻ đen à?!
Ngải Mễ nhìn xong điểm tích lũy, hàng chữ nhỏ lập tức biến mất, biến thành một cái bản đồ, một điểm đỏ đang liên tục nhấp nháy.
Quả