Thời Sênh coi như không nghe thấy tiếng cầu cứu bên dưới, cô đối diện với tử vong nhiều rồi, lúc con người phải đối mặt với cái chết thì cái gì cũng nói được.
Một khi hết nguy hiểm, những người này đâu có nhớ ơn người khác cứu mạng nữa, chỉ muốn chiếm lợi của người khác.
Cô có thể cứu người mình thấy thuận mắt, thế nhưng người không vừa mắt.
Xin lỗi đi.
Chúng ta không quen.
Tôi không có nghĩa vụ phải cứu anh.
Không cầu được Thời Sênh, bọn họ ngoại trừ ra sức mắng chửi thì không có cách nào tốt cả, cũng có túm được cô ấy từ trên trời xuống đâu?
Có bản lĩnh đó, thì bọn họ cũng không cần phải cầu người khác cứu.
Cho nên hy vọng cuối cùng của những người này rơi vào người Ngải Mễ.
Khi đã cận kề cái chết, những người này chuyện gì cũng có thể làm được, tình cảnh lại một lần nữa không thể khống chế được.
Mấy người Phương Thần và Hứa An Viễn chạy tới, coi như không thấy tình cảnh hỗn loạn của những người này, bỏ qua bọn họ xông lên phía trước, thế nhưng đám nấm trước mặt khiến hai người kinh hoàng.
Có lẽ do trước đây chưa từng thấy loại nấm ăn thịt người này, lại nhìn dáng vẻ sợ chết của đám người kia, cũng đủ để họ đoán được rằng thứ này khó đối phó, tất cả mọi người ngừng lại.
“Phương Thần, liên thủ chứ?” Hứa An Viễn hét một tiếng với Phương Thần ở phía sau.
Phương Thần cười quỷ dị, lắc đầu, nhìn về phía Thời Sênh, “Cô Dư, tôi dùng thẻ trị liệu trao đổi với cô.”
“Tốt vậy sao?” Tên thiểu năng này lại muốn làm chuyện gì.
Phương Thần lắc đầu như có chút bất đắc dĩ, “Trước cái mạng nhỏ này, biết điều mới là tốt nhất.”
Thuấn di của hắn chỉ có thể di động một khoảng cách nhỏ, cần chỗ đặt chân, phía trước chật kín nấm, chỗ nào cũng có, căn bản không có đất đặt chân.
Những thứ xuất hiện trên thế giới này đều không phải để nhìn cho đẹp mắt.
Thời Sênh nhún vai, “Thế nhưng tôi chờ anh chết, cũng có thể lấy được thẻ, sao tôi phải trao đổi với anh.”
Phương Thần: “…” Hắn lại không thể phản bác được gì.
Người đàn ông vừa kêu la kia hừ lạnh một tiếng, “Phương Thần người ta không thèm, anh có muốn liên thủ với chúng tôi không?”
“Cùng các người à?” Đáy mắt Phương Thần toát ra vẻ khinh thường, “Tôi sợ mình còn không biết tại sao mình chết.”
“Phương Thần!” Người đàn ông hơi tức giận, “Nếu không phải tại anh, thì sao giờ chúng ta lại ở đây?”
“Đầu sỏ là cô ấy, sao anh lại trách tôi?” Phương Thần đẩy trách nhiệm cho Thời Sênh, “Là cô ta cưỡng chế thăng cấp cấp bậc thế giới, chúng ta mới có thể bị truyền vào.”
“Nói xàm!” Người đàn ông giận dữ, “Nếu không phải do mày cứu con Dơi vương lúc cuối cùng, thì làm sao chúng tao lại bị giáng cấp được.”
Phương Thần tiếp tục trốn tránh trách nhiệm, “Nhiệm vụ của tôi là như vậy, chuyện này cũng không thể trách tôi được.”
Bọn họ bị truyền tống đến thế giới này, là bởi vì nhiệm vụ thế giới trước thất bại.
Ở thế giới cấp cao, chỉ cần không phải thất bại đặc biệt nghiêm trọng, thì sẽ không bị loại bỏ, chỉ bị hạ cấp.
Ai ngờ lại bị truyền tới loại thế giới bị cưỡng chế thăng cấp thế này.
Độ khó nhiệm vụ ở thế giới này không thể so với thế giới cấp cao.
“Cuối cùng chẳng phải là nhiệm vụ của mày vẫn thất bại sao?” Người đàn ông châm chọc.
Đáy mắt Phương Thần hiện lên một luồng sát khí.
Hắn chợt quay sang động thủ với gã đàn ông kia.
Gã đàn ông kia đã sớm muốn động thủ, lúc này Phương Thần động thủ trước, hắn đâu thể khách khí được.
Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm xem trò vui, thực lực Phương Thần rõ ràng cao hơn người đàn ông kia.
Người đàn ông chống cự hắn không được một phút đồng hồ, đã bị đạp vào đàn nấm xa xa.
Nấm bao phủ người đàn ông trong nháy mắt, chớp mắt đã biến mất.
Phương Thần gϊếŧ người, mấy người khác đều không nói chuyện, Hứa An Viễn càng trầm mặc, cũng không biết là không quen Phương Thần, hay không muốn xung đột với Phương Thần.
“Phành phạch…”
“Cô Dư…” Giọng Bùi Tiến run run, “Có Hắc Tinh Linh tới, lớn quá… Một đám rất lớn.”
Thời Sênh nhìn về phương xa, bắt đầu từ phía đường chân trời, chỉ nhìn thấy một mảng Hắc Tinh Linh đen kịt.
Thời Sênh lấy ra lá bùa chuẩn bị làm phòng ngự, nhưng cô lại phát hiện không được!
“Thế giới này còn không có cả thiên đạo, không dùng được cũng bình thường thôi.” Thời Sênh nói thầm một tiếng, lại cất bùa đi.
“Cô Dư?”
Thời Sênh nhìn bọn hắn một cái, “Tôi phải đi xuống, lát nữa các người tự cầu phúc đi.”
Bùi Tiến hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Thời Sênh đưa bọn họ xuống phía dưới.
Cô vừa mới giẫm lên