Thời Sênh muốn đi xem ai đoạt bát cơm của mình, cầm kiếm bừng bừng khí thế tiến lên.
Đám người Ngải Mễ còn tưởng rằng Thời Sênh tới tìm, đều đề phòng nhìn chằm chằm cô, ai biết cô đi qua bọn họ rất nhanh, cũng không nhìn họ lấy một cái.
Tới chỗ cây đào sập, Thời Sênh không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy mấy chữ khắc trên rễ đào trên mặt đất.
— Đã lâu không gặp.
Đã lâu không gặp!
Lại là đã lâu không gặp!
Tên thiểu năng Mộ Bạch kia!
Đã lâu rồi Thời Sênh không bội phục một người nào như vậy.
Chỉ có hắn sau mỗi lần tự sát còn có dũng khí đến khiêu khích mình, Thời Sênh cũng phải khen hắn.
Người có lòng kiên nhẫn, tất thành chuyện lớn.
Phương Thần giống như u linh xuất hiện bên cạnh Thời Sênh.
Hắn cúi đầu nhìn chữ trên mặt đất, “Đây là viết cho ai?”
“Dù sao không phải gửi cho anh.”
Phương Thần cười khẽ, ” May quá, may mà không phải gửi cho tôi.”
Hắn dừng một chút, “Cô biết Bạch Kỳ?”
Hắn biết Bạch Kỳ, nhưng cũng chưa từng gặp, nghe nói bộ dạng rất đẹp, cũng bởi vì bộ dạng rất đẹp, nên hắn lập tức nhớ kỹ hắn ta.
“Liên quan gì đến anh?” Vô sự xum xoe, không phải gian cũng là trộm.
Phương Thần nhún nhún vai, vốn định nói cho cô một chút tin tức, nếu cô đã nói như vậy, mình cũng đừng xen vào việc của người khác.
Nếu cô chết cũng hay, thanh kiếm kia sẽ thuộc về hắn.
Phương Thần cảm thấy mình thật sự rất thông minh.
Tên Bạch Kỳ này cũng có trong nội dung vở kịch, cũng là một BOSS thế giới, nhưng mà không ngờ bị tên thiểu năng Mộ Bạch kia chiếm mất.
Tập hợp BOSS thế giới không phải là giấc mộng.
…
Sau khi thế giới nhiệm vụ cấp bốn sao mở ra, Thời Sênh phát hiện trên bản đồ nhiều người lên, là cái loại tùy tiện đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy người ấy.
Những người này cũng không giống nhóm người thứ ba chỉ biết gϊếŧ chóc, trong bọn họ có rất nhiều đều là người mới, vẫn còn mù mờ với quy tắc.
Đương nhiên cũng có người cấp bậc rất cao, thế giới này càng giống trường săn bắn hơn, người mới bị đưa vào chính là con mồi.
“Đừng mà… Van xin các ngươi đừng… Cứu tôi với, ai cứu tôi với, tôi không muốn chết…”
Thời Sênh hờ hững đi qua hiện trường gϊếŧ hại, đạp lên máu tươi đầy đất, cô cũng không có phản ứng gì.
Người canh gác trên ngã tư đường cảnh giác quan sát cô, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vang, ác độc lại vặn vẹo.
Quan sát Thời Sênh xong, người canh gác đột nhiên gào lên với bên trong, “Lão Đại, nơi này có một người phụ nữ, còn có một thằng trai bao nữa.”
Trai bao Phương Thần: “??” Nằm cũng trúng đạn?
Nghĩ lại mới thấy, những người này coi trọng cô gái này, thì xui to rồi.
Một đám người đi từ trong ra, nhanh chóng chặn đường Thời Sênh, một gã to cao để râu đẩy người ra đi tới, ánh mắt dâʍ tà “Em gái đi một mình à?”
Thời Sênh liếc mắt nhìn gã kia một cái, “Mày mù à? Cả đám người đông như vậy mày không nhìn thấy à?”
Gã đàn ông sửng sốt, nhìn quanh bốn phía, “Em gái đừng lừa người.
Sao ta chỉ nhìn thấy một mình em?”
Phương Thần: “…” Hắn không phải người sao?
Còn có một đám người cô nói ở nơi nào? Sao hai người này nói chuyện quỷ dị vậy.
Thời Sênh nhướng mày, xoa thắt lưng, hung dữ nói: “Chúng tao nhiều người thế mà mày chỉ nhìn thấy một mình tao, mày có ý tứ gì, cố ý gây sự phải không!”
Gã đàn ông: “…”
Hắn thật sự chỉ nhìn thấy một mình cô, tên trai bao kia có thể bỏ qua.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ “ông đây có người” của cô gái, gã đàn ông lại có chút không xác định, lẽ nào lại có ma?
“Chúng mày có thấy không?” Gã đàn ông quay đầu hỏi đàn em bên cạnh.
Đám đàn em cũng không hiểu ra sao, lắc đầu tỏ vẻ mình không thấy được.
“Con nhóc này lừa chúng ta, mày chỉ có một mình, làm gì có một đám đâu.” Một đàn em hơi to gan tiến lên góp lời.
“Muốn đánh à! Đến đi!” Thời Sênh xắn tay áo.
Thời Sênh xắn tay áo xong liền lấy kiếm, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, động tác lưu