Chung Tình không dám quay đầu lại xem, cô ta chạy thẳng về phía trước, cũng không biết chạy bao lâu, phía sau không có tiếng động nữa, cô ta chạy chậm lại, nhìn lại phía sau.
Chỉ nhìn thấy phế tích san sát nối tiếp, phía sau vô cùng im lặng.
Chung Tình dừng bước, chống đầu gối thở, trái tim đập thình thịch, cảm giác như muốn nhảy ra.
Từ lúc cô ta tiến vào trò chơi này, lên tới người chơi cao cấp, chưa từng thê thảm như vậy.
“Dư Hạ!” Ánh mắt Chung Tình tàn nhẫn, sâu trong nội tâm cô sợ hãi người phụ nữ kia.
“Muốn báo thù không?”
Chung Tình ngẩng vụt đầu lên, ánh mắt nhìn bốn phía vài vòng, vẫn trống rỗng như cũ, không có bất cứ kẻ nào…
Không có bất cứ kẻ nào…
Không đúng, thuộc hạ của cô ta đâu?
Vừa rồi cùng cô ta chạy, còn vài người!
“Muốn báo thù không?”
“Ai! Ai đang nói chuyện? Đi ra!” Chung Tình quát chói tai.
“Cô muốn báo thù không?” Giọng nói kia dần dần rõ ràng lên, giống như nói nhỏ bên tai cô ta.
Chung Tình kinh hãi nhìn bốn phía, trên cánh tay nổi hết da gà.
“Người nào trốn trốn tránh tránh thế, có bản lĩnh đi ra!”
“Cô muốn báo thù không?” Giọng nói kia lặp lại những lời này.
“Đi ra cho ta!”
“Mày muốn làm gì? Đừng tưởng tao sợ mày, lăn ra đây cho tao!”
Chung Tình quát khản giọng, cũng không có ai đi ra.
Người của cô ta biến mất một cách lạ thường, hiện giờ lại xuất hiện giọng nói kỳ quái như vậy, đáy lòng Chung Tình sợ hãi, cô ta nhìn bốn phía, nuốt một ngụm nước miếng, nhấc hai chân nặng như chì, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng mà dù cô ta chạy bao lâu, giọng nói kia đều như bóng với hình.
“Rốt cuộc mày là ai?” Chung Tình có chút không chịu nổi rống to.
“Tôi có thể cho cô cơ hội báo thù.
” Giọng nói kia cuối cùng cũng đổi một câu.
“Vì sao? Vì sao mày muốn giúp tao? Mày là ai?”
Thật lâu sau giọng nói kia mới trả lời, “Bởi vì tao muốn Dư Hạ chết.
”
Dư Hạ…
Lại là cô ta!
Tưởng tượng đến vẻ chật vật vừa rồi của mình, đáy lòng Chung Tình chỉ ngập tràn lửa giận, cô ta siết chặt nắm tay, “Mày có thể giúp tao như thế nào?”
…
Thời Sênh không đuổi theo Chung Tình, không phải vì cô muốn không đuổi, mà là lúc cô đuổi theo, đã không tìm thấy bóng người.
Vì tránh cho tên biếи ŧɦái chết tiệt Phương Thần kia độc chiếm thẻ đen, cô đành đi về trước quét tước chiến trường.
Phương Thần đã thu lại tất cả thẻ đen, đang đếm đếm.
“Sáu trăm tám mươi tám, sáu trăm tám mươi chín…”
Đếm xong, Phương Thần chia một nửa, “Mỗi người một nửa.
”
Thời Sênh liếc mắt nhìn Phương Thần một cái, khí thế Phương Thần nhất thời ngắn lại, “Cô sáu tôi bốn, không thể thiếu.
”
Hôm nay hắn cũng ra sức như vậy.
Nhưng mà không thể không nói, từ khi đi theo cô, thẻ đen trên người hắn cũng từ từ nhiều lên.
Thời Sênh không phục, “Hơn phân nửa người là tôi chém, dựa vào cái gì tôi sáu anh bốn, tôi bảy anh ba!”
“Cô đã nhiều như vậy rồi, cho tôi thêm mấy tấm thì có sao?” Phương Thần muốn chơi xấu, “Cô đừng nhỏ mọn như vậy.
”
Sắc mặt Thời Sênh hung ác, xoa thắt lưng, “Đối với một người luôn muốn trộm kiếm của ông, ông keo kiệt thì sao? Mau lấy lại đây, bằng không ông gọt anh đấy!”
Phương Thần: “…”
Cuồng bạo lực!
Phương Thần không tình nguyện đưa thẻ đen cho Thời Sênh.
Thời Sênh cầm thẻ đen đi về phía trước, đưa một ít cho Miêu Miêu.
Miêu Miêu ngồi dưới đất, dựa theo phương pháp Thời Sênh dạy cô, lấy thẻ đen đút vào thẻ của mình.
Đây là kỹ năng mới Thời Sênh mới lĩnh ngộ được không lâu.
Thẻ đen đẳng cấp cao có thể ăn thẻ đen thấp hơn.
Nghe rất vô lý, nhưng cái thế giới này vốn đã rất vô lý rồi, cho nên cũng không có gì kỳ quái.
Phương Thần xót ruột nhìn Miêu Miêu cho thẻ ăn.
Vì sao có thể cho tiểu nha đầu này, tiểu nha đầu này có giúp sức chút nào đâu, mà cô lại vô duyên vô cớ cho nhiều như vậy.
Bất công!
[Chúc mừngngười chơi Miêu Miêu thăng cấp LV75]
Miêu Miêu vui vẻ, quay đầu nhìn Thời Sênh, “Chị Dư Hạ, em lên cấp 75.
”
Phương Thần lại nhận một mũi tên.
Hắn mới cấp 73, cô nhóc này đã 75, còn muốn cho người sống không!!
Thời Sênh đưa nốt thẻ đen còn lại qua, “Lên tới 80.
”
Thẻ đen thăng cấp không giống cái khác, dùng một lần đến lần thứ hai lại không được, thứ này vẫn hữu hiệu, cấp bậc thẻ đen càng cao, thăng cấp lại càng nhanh.
Giống như là chơi trò chơi, người