Mộ Bạch nhận giáo huấn ở mấy không gian trước, khẳng định sẽ không dễ dàng tự ra mặt.
Giờ còn bắt ông đi tìm hắn à?
Cao giá gớm nhỉ!
Thời Sênh trở lại chỗ đám người lúc trước, trừ trên mặt đất có chút vết máu, đã không nhìn thấy người.
Chạy rồi à?
Đi một vòng xung quanh không thấy người, Thời Sênh cũng không tìm nữa.
“Chị Dư Hạ, chị đã trở lại.” Thời Sênh trở lại nơi ở tạm thời, Miêu Miêu liền đi ra đón, nói rất nhanh: “Anh Phương Thần bị thương, chị mau đi xem một chút đi.”
“Hắn có thẻ trị liệu, không chết được, xem cái gì, không xem, tôi phải nghỉ ngơi.” Thời Sênh tránh Miêu Miêu.
“Chị Dư Hạ!” Miêu Miêu đuổi theo Thời Sênh.
Thời Sênh quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Miêu Miêu.
Miêu Miêu dừng bước một chút, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Cô túm vạt áo, nhìn Thời Sênh lên lầu.
Một hồi lâu Miêu Miêu mới chạy tới một chỗ khác, qua một đoạn ngoằn nghoèo, có thể nhìn thấy một người nằm trên mặt đất.
“Anh Phương Thần… Anh thế nào?” Miêu Miêu chạy qua, “Chị Dư Hạ không đến…”
Trên trán Phương Thần phủ kín mồ hôi lạnh, cả người đều run rẩy, môi xanh đen không bình thường.
Miêu Miêu luống cuống nhìn hắn, không biết nên làm gì.
Phương Thần thật ra nghĩ cũng rất thoáng, cho dù cô ấy đến đây, cũng chưa chắc đã có ích gì.
“Không sao…” Phương Thần khó khăn phun ra hai chữ.
“Sao có thể không sao được, anh sắp chết rồi.” giọng Miêu Miêu hơi nức nở, “Em lại đi van xin Chị Dư Hạ.”
Miêu Miêu nói xong liền đứng lên, Phương Thần muốn giữ cô lại, nhưng tốc độ của hắn không nhanh bằng Miêu Miêu, ngay cả góc áo của cô ấy cũng chưa đụng đến.
Phương Thần tựa hồ đã đoán trước được dáng vẻ xù lông của người phụ nữ trên kia.
Hắn sắp chết, cô không đâm thêm một đao đã tốt lắm rồi, sao có thể cứu hắn.
Hiển nhiên Phương Thần có dự kiến trước, Thời Sênh căn bản không để ý tới hắn.
Miêu Miêu cầu đã lâu, Thời Sênh mới đến ngó Phương Thần một cái, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái, không làm gì cả.
“Tôi vừa không có thẻ trị liệu, vừa không phải bác sĩ, làm sao cứu hắn được?” Thời Sênh tức giận hỏi lại Miêu Miêu.
Miêu Miêu bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Ở đáy lòng cô, Thời Sênh không gì không làm được, cho nên theo bản năng cô cảm thấy Thời Sênh nhất định sẽ có biện pháp.
“Miêu Miêu…” Phương Thần thở phì phò, “Cô ấy nói đúng, tôi có thẻ trị liệu… cũng không cứu được mình, cô ấy có thể có cách gì được.”
Miêu Miêu cúi đầu, không dám nói lời nào.
Phương Thần nghiêng đầu nhìn về phía Thời Sênh, người sau lạnh nhạt nhìn hắn một cái.
Phương Thần bị thương là vì hôm nay ra ngoài, hắn gặp một sinh vật kỳ quái, nói nó kỳ quái, là bởi vì căn bản không thấy rõ thứ kia có bộ dạng gì nữa.
Tốc độ của nó cực nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy bóng lướt qua.
Hắn không cẩn thận, bị nó cắn vào chân, phát hiện có độc.
Ngay từ đầu hắn cũng nghĩ có thẻ trị liệu sẽ không sao, nhưng hắn phát hiện thẻ trị liệu hoàn toàn vô dụng, miệng vết thương không có cách nào khép lại.
Sau nửa đêm Phương Thần càng suy yếu khó chịu.
Hắn cắn răng không kêu ra tiếng, chỗ miệng vết thương như có vô số con sâu chui vào trong, gặm cắn.
Miêu Miêu canh giữ bên người hắn, cắn môi giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Miêu Miêu…”
“Anh Phương Thần?”
“Nếu tôi… Nếu tôi chết, em lấy thẻ của tôi đi.” Hắn sẽ không để cho người phụ nữ kia được lợi.
Miêu Miêu lắc đầu, “Không, anh Phương Thần anh sẽ không sao.”
Phương Thần nhếch môi, xem kìa, quả nhiên cho Miêu Miêu là chính xác.
Ít nhất cô bé còn có thể quan tâm mình một chút.
Một đoạn thời gian cuối cùng sống trên đời này, cũng quá tệ như vậy.
…
“A…”
Sau nửa đêm Thời Sênh nghe thấy Miêu Miêu kêu thảm thiết, cô xoay người xuống dưới, đi thẳng đến lầu dưới.
Miêu Miêu nửa quỳ trên mặt đất, Phương Thần bảo vệ cô ấy sau lưng.
Thời Sênh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, “Làm sao vậy?”
“Có cái gì đó…” Thân thể Phương Thần chao đảo, giống như sắp ngã xuống, “Thứ cắn tôi, theo tới đây.”
Thời Sênh đi vài bước tới chỗ Miêu Miêu, một tay cô ấy ôm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhíu chặt lại, dường như rất khó chịu.
“Bị cắn à?” Thời Sênh đỡ cô ấy dậy,