Thu ông nội nhà cô.
Cô nha, lại có thể không bị phù này ảnh hưởng.
Đây không phải kỹ năng mà ma nên có!
Cho dù cô là nữ chính thì cũng không thể!
Cái này không hợp với quy tắc của thị trường.
“Tôi muốn thử chụp cô một chút, xem có thể chụp chết cô không.” Thời Sênh cầm phù đi về phía tường.
Khúc Diệu rụt đầu lại, từ bên kia nói vọng sang, “Tất nhiên là sẽ chết rồi.
Nếu tôi mà chết thì sẽ không có ai nói chuyện với cô đâu.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, người muốn nói chuyện với cô nhiều lắm.
“Cô miễn dịch với đám phù này.” Thời Sênh chỉ vào phù ở cửa, “Lại đây để tôi chụp một chút xem có thật là cô miễn dịch với chúng không?”
Khúc Diệu nhìn nhìn lá phù dán trên cửa.
Từ khi cô ta trở thành ma, chỉ gặp được mỗi Lệ Thừa Vân là có thể nhìn thấy ma, sao mà biết phù là gì chứ, nhưng nhìn cũng không khác mấy cái phù người ta hay vẽ trên TV nhiều lắm…
“Không cần.” Khúc Diệu lắc đầu.
Lỡ như chụp vào chết thật thì sao?
Thời Sênh nhún vai, thu lại lá phù, mặc quần áo vào, thu thập đồ đạc rời khỏi phòng.
Khúc Diệu nhìn theo bóng dáng của Thời Sênh, một hồi lâu sau mới bay theo.
Bên ngoài hành lang không có người, Khúc Diệu không nhịn được, lại tiến lên nói.
“Tên cô là gì? Đến giờ tôi còn chưa biết tên cô? Cô là đạo sĩ thật…”
Giọng của Khúc Diệu im bặt, thân mình cô ta cứng đờ tại chỗ, trên trán đột nhiên bị dán một lá phù màu vàng che hơn nửa mặt cô ta.
Ngón tay Thời Sênh đặt trên mi tâm cô.
Đầu tiên Khúc Diệu hơi hoảng sợ, nhưng về sau không cảm thấy đau đớn gì, cô ta làm cái đầu méo đi để trán không dính vào lá bùa của Thời Sênh nữa, “Có phải phù này của cô vẽ sai rồi không?”
“Cô gái… Cô đang làm gì thế?” Dì quét dọn vệ sinh từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn tư thế quái dị của Thời Sênh thì kỳ quái hỏi.
Thời Sênh bình tĩnh thu hồi tay, “Cháu cảm thấy xui xẻo ở đây hơi nặng, muốn đuổi tà giúp mọi người.
Không cần cảm ơn cháu, cháu là Lôi Phong.”
Dì quét dọn: “…” Người tâm thần này từ bệnh viện nào chạy ra thế, bà có nên báo cảnh sát không đây?
Thời Sênh rời khỏi tầm mắt của dì quét dọn với tư thế vô cùng tao nhã.
Rời khỏi khách sạn, Thời Sênh đi tìm một cửa hàng đá quý, bên ngoài có ánh mặt trời nhưng Khúc Diệu lại không hề sợ, đi sát Thời Sênh một tấc không rời.
“Cô gái, cô cần giúp đỡ gì sao?” Thời Sênh vừa đi vào liền có người chào đón, thái độ cực kỳ lễ phép.
Thời Sênh hơi hơi vuốt cằm: “Tôi có đồ muốn bán.”
Những cửa hàng đá quý thường thu mua đồ, cho nên khi Thời Sênh nói vậy, người phục vụ cũng không lấy làm kỳ quái, “Mời cô đi bên này.”
Thời Sênh được đưa vào một gian phòng tiếp khách, “Cô chờ một chút, tôi đi mời thầy giám định.
Ừm… Xin hỏi tiểu thư muốn bán đồ vật gì?”
Thời Sênh lấy từ trong túi quần ra một miếng phỉ thúy nhỏ.
Phục vụ mỉm cười, “Xin tiểu thư chờ một chút.”
Phòng tiếp khách nhanh chóng yên tĩnh, Khúc Diệu bay lên bàn ngồi, hỏi một câu mà cô đã nghẹn suốt đường tới đây, “Cái phù lúc nãy vẽ sai đúng không?”
Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái, “Muốn biết?”
Khúc Diệu gật đầu rất mạnh.
Thời Sênh cong mắt, cong môi, “Tôi không nói cho cô.”
“Tại sao?” Khúc Diệu bĩu môi, “Dù cô có vẽ sai, tôi cũng không cười cô đâu mà.”
Thời Sênh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nửa cười nửa không nhìn cô ta, “Cô không thấy cô không giống những con ma khác à?”
“Ý cô nói là chuyện tôi có thể ra ngoài ánh sáng mặt trời hả?” Khúc Diệu chớp chớp mắt, “Từ ngày đầu tiên tôi làm ma đã như thế, không hiểu tại sao.”
“Không phải…”
“Ngại quá, để ngài đợi lâu rồi.” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, ngắt ngang lời Thời Sênh định nói.
Khúc Diệu im lặng nhìn Thời Sênh và người giám định trao đổi.
Cô ta nhìn Thời Sênh không ngừng móc ra đồ, người giám định cũng sướng đến sắp phát điên rồi.
Nhưng cuối cùng vì tất cả những thứ lấy ra đều có giá trị cao nên đối phương tỏ vẻ tài chính hiện tại không đủ, nhưng nếu cô muốn bán thì họ cũng sẽ cố gắng điều động vốn.
Hai thứ phía trước bán đi đã đủ cho Thời Sênh tiêu nên cô liền giữ lại món đồ cuối cùng.
Đối phương nhanh chóng tiến hành giao dịch, cung kính tiễn Thời Sênh rời đi.
Rời