Khách sạn xảy ra chuyện nên không thể ở lại nữa, Thời Sênh lại tìm chỗ ở mới.
Tìm được Phượng Từ, Thời Sênh cảm thấy mình phải mua một căn nhà.
Thời Sênh chuẩn bị quẹt thẻ thanh toán mua căn nhà mà mình ưng ý thì máy quẹt thẻ báo số dư không đủ.
Thời Sênh ngơ ngác, sao thẻ này của cô có thể không đủ hạn mức được.
Thời Sênh để đối phương thử lại lần nữa, kết quả vẫn báo là không đủ tiền.
Trên người Thời Sênh không có nhiều thẻ lắm, nhưng cái nào cũng đầy tiền, vậy mà khi cô đem hết thẻ ra quét thì đều được báo là số dư không đủ.
Số! Dư! Không! Đủ!
Không đủ ông nội bay! Tiền của ông đâu?
Cô hoàn toàn không nhận được tin chuyển khoản, tiền của cô cứ như thế biến mất không một chút tăm hơi nào…
Thời Sênh vô cùng lo lắng tìm một chỗ để lên mạng, tiền trong thẻ quả thực là không còn, như là tự nhiên biến mất vậy.
Cô không tin là tự nhiên biến mất, nhưng tra nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân gì, tiền của cô quả thực đúng là tự nhiên biến mất.
Lại có kẻ dám hack tiền của cô!
Lá gan lớn như thế, lại lợi hại như thế, trừ bỏ tên bại não Mộ Bạch kia ra thì cô không nghĩ ra được kẻ nào nữa.
Tên bại não Mộ Bạch lại dám tính kế sau lưng ông.
Có bản lĩnh thì lăn ra trước mặt ông đi!
Thời Sênh tức giận không chịu nổi, nhưng cũng chẳng có cách nào, cô căn bản không biết ai mới là Mộ Bạch.
Vừa mới trở thành phú ông không lâu, đảo mắt đã lại phải cạp đất mà ăn rồi.
Sênh cạp đất mà ăn tỏ vẻ rất muốn chém người.
Chém ma cũng được!
…
Thời Sênh ngồi trên ghế trong công viên nghi ngờ cuộc đời.
Quy Nguyệt xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động bên người cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
Đúng lúc hắn chuẩn bị vươn tay ra, Thời Sênh liền túm lấy cổ tay hắn, kéo hắn sang bên cạnh, đè lên ghế, “Quy Nguyệt, tôi đã cảnh cáo anh rồi, đây là lần cuối cùng đấy.”
Tóc của hắn rơi xuống, tóc trắng mềm mại dán lên hai má khiến cho khuôn mặt càng thêm tinh xảo tuyệt luân.
Như là một tác phẩm nghệ thuật được người điêu khắc tỉ mỉ vậy.
Một đôi mắt trong và sáng ngời như nước suối không nhiễm tí tạp chất nào, từng dòng chảy nhỏ lưu chuyển mang theo một chút lạnh lùng, cô đơn khiến người ta khó tới gần được.
Hắn hơi mím môi, thong thả vươn tay về phía Thời Sênh, Thời Sênh không động đậy, tay hắn lướt qua tai cô, nhặt từ trên tóc cô xuống một cái lá cây.
Ngón tay Thời Sênh cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cái lá một hồi, cuối cùng buông hắn ra, “Thật xin lỗi.”
Quy Nguyệt trùm đầu tóc lại theo thói quen, sau đó ngồi thẳng lên, “Không sao.”
Quy Nguyệt im lặng một hồi, nhìn về phía Thời Sênh, “Tôi sẽ không làm tổn thương tới em.
Em không cần đề phòng tôi như thế… được không?”
Hắn dùng câu hỏi với một chút thận trọng.
Hắn không thích cô đề phòng hắn như thế.
Thời Sênh thở dài trong lòng, “Không phải em không muốn chết, mà là em không thể chết được.”
“Tại sao?”
Trong mắt Thời Sênh lấp lánh một chút ánh sáng nhạt, “Bởi nếu em chết, anh sẽ không nhìn thấy em nữa.”
Quy Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thời Sênh vẻ khó hiểu.
Thời Sênh vươn tay về phía Quy Nguyệt, Quy Nguyệt rủ mắt xuống, cái nhìn dừng trên những ngón tay trắng nõn của cô, ngón tay hắn lộ ra khỏi áo cHoàng nhưng mất nửa ngày cũng không giơ lên.
Ngón tay hắn lại chậm rãi lui về, bọc mình kín một một kẽ hở nào, “Tôi sẽ không lại làm tổn thương tới em nữa.”
Hắn khát vọng được chạm vào cô, khát vọng được gần gũi với da thịt của cô.
Nhưng hắn lại không nhịn được…
Thời Sênh thu tay lại như không có việc gì, gục đầu xuống tiếp tục nghi ngờ cuộc đời, Quy Nguyệt quan sát cô, chậm rãi nhích lại gần.
Nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống, đêm vốn đã lạnh, Quy Nguyệt tới gần đúng là họa vô đơn chí.
“Anh ngồi xa em ra một chút.” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Quy Nguyệt, tên này đúng là hầm băng di động.
Giờ cũng không phải mùa hè, cần hầm băng làm cái lông gì!
“Tại sao?” Cô không thích tới gần hắn ư? Rõ ràng cô vẫn không thích hắn…
Quy Nguyệt vừa nghĩ như thế là lại muốn gϊếŧ chết Thời Sênh.
“Rất lạnh.” Thời Sênh nhíu mày.
Quy Nguyệt ngẩn người, sau đó lại nói rất thành thật, “Tôi ôm một chút là sẽ hết lạnh.”
Thời Sênh: “…” Cho anh ôm một chút, ông đây sẽ lạnh chết là cái chắc.
Thực ra hắn muốn mưu sát cô đúng không?
Phượng Từ đáng sợ!
Thời Sênh từ chối cái ôm của hắn, Quy Nguyệt không biết làm thế nào, nếu không phải áo cHoàng đã che mất thân thể thì lúc này nhìn hắn chắc chắn rất ngốc nghếch.
“Em không thích tôi ư?” Cho nên mới không thích hắn ôm.
“Em