Quy Nguyệt là người cực kỳ cố chấp, nếu Thời Sênh không nói rõ tên món ăn thì hắn sẽ không nấu.
Ở mỗi thế giới khác nhau, tính cách của Phượng Từ cũng sẽ thay đổi, hơn nữa càng ngày càng quỷ quái, cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cô cũng phải bỏ hắn mất.
Được rồi, cũng chỉ là muốn như thế mà thôi.
Còn bảo cô phải vứt bỏ hắn thật…
Cô không làm được.
Quy Nguyệt là ma, Thời Sênh cũng không hiểu lắm vì sao hắn lại có khả năng nấu ăn, tuy rằng không phải rất ngon nhưng so với cô mà nói thì đã là cấp bậc đại thần rồi.
[…] Ký chủ vĩnh viễn cũng không có khả năng nấu ăn.
Quy Nguyệt không cần ăn cơm.
Hắn nhìn Thời Sênh ăn với ánh mắt nóng rực, giống như Thời Sênh chính là một món ăn mà hắn muốn nuốt vào bụng vậy.
Thời Sênh ăn vèo vèo xong bữa cơm lại tiếp tục chơi game.
Quy Nguyệt tự giác thu thập bát, đại khái là sợ Thời Sênh chạy mất nên cố ý đưa cô tới ngồi cạnh phòng bếp.
Thời Sênh ở biệt thự nghỉ ngơi.
Quy Nguyệt hoàn toàn không cho cô đi ra ngoài.
Lúc đầu cô còn tưởng con hàng này muốn cô dưỡng sức khỏe, sau đó mới phát hiện hắn muốn nhốt mình lại.
Thời Sênh nhận ra câu nói đầu tiên khi hắn đưa mình tới đây là có ngụ ý gì.
Quy Nguyệt thu thập mọi thứ xong xuôi, đi tới trước mặt Thời Sênh, xoay người muốn ôm cô.
Thời Sênh nhanh nhẹn đưa tay ngăn hắn lại: “Đừng động vào em.” Cô cũng không muốn trở thành cột băng, hơn nữa giờ cô cũng không muốn cho hắn ôm mình.
Lại dám nhốt bản cô nương.
Ba ngày không đánh liền leo nóc nhà lật ngói luôn.
Quy Nguyệt thất vọng hạ tay xuống, trong mắt hiện lên vài phần ấm ức, “Có phải em chán ghét tôi đúng không?”
Thời Sênh: “…” Lại bắt đầu cố tình sinh sự.
#Khả năng ta gặp nữ chính rồi, làm sao đây, online chờ, rất gấp#
“Không.” Thời Sênh nhìn Quy Nguyệt.
“Em không chán ghét anh.”
“Vậy em cho tôi ôm một chút đi, chỉ một chút thôi, rất nhanh, em sẽ không thấy lạnh đâu.” Quy Nguyệt được một tấc lại muốn lấn thêm một thước.
Hắn thích hương vị trên người cô, thích nhiệt độ trên cơ thể cô, thích cô…
Thích hết thảy của cô.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, “Chỉ một chút thôi đấy.”
Khóe miệng Quy Nguyệt cong lên, đôi mắt trong veo chỉ có thân ảnh của một mình cô, giống như trong thế giới của hắn cũng chỉ có mình cô.
Cô là toàn bộ thế giới của hắn.
Quy Nguyệt vươn tay, kéo Thời Sênh ôm vào lòng, đại khái một giây sau đã buông cô ra.
Tuy rằng hắn rất muốn ôm chặt lấy cô, nhưng hắn rất lo lắng rằng cơ thể của cô không chịu nổi.
Quy Nguyệt ngồi xổm xuống, gằn từng chữ một: “Tôi rất thích em, tôi muốn ở bên em, dù em có đồng ý hay không, em cũng không thể rời khỏi tôi, em hiểu không?”
Thời Sênh bấm điện thoại: “Nếu em nói em không muốn thì sao?”
Trong mắt Quy Nguyệt hiện lên ánh sáng, giọng hắn trầm thấp: “Vậy chúng ta sẽ cùng nhau biến mất.”
Hắn đứng lên, xoay người rời đi, giọng rất kiên quyết, “Tôi sẽ không buông tha em, cho nên em cũng đừng nghĩ rời khỏi tôi.”
Tim Quy Nguyệt run rẩy, hắn nghĩ cô đã tiếp nhận mình rồi, nhưng kết quả lại không phải như thế.
Sau lưng yên lặng không một tiếng động, mỗi một bước đi đều là một bước giày vò, chắc chắn là cô đang tức giận, giờ hắn xin lỗi thì cô có tha thứ cho hắn không.
Quy Nguyệt càng nghĩ càng hoảng hốt, hắn dừng chân lại, dừng tại chỗ một hồi lâu, thong thả xoay người.
Đúng lúc hắn xoay người lại, có người ôm lấy hắn, hương vị quen thuộc làm hắn bối rối, hắn nghe thấy cô nói: “Em đồng ý.”
Vừa rồi còn bụi gai trải rộng, trời đầy băng tuyết, nháy mắt đã lại thành xuân về hoa nở.
Thời Sênh buông Quy Nguyệt ra, xoa xoa cánh tay như đã đóng thành băng, “Nhưng anh muốn trói buộc em trong cái lồng giam vàng son là không được.
Đương nhiên nếu anh yêu cầu em tạo cho anh một cung điện bằng vàng thì em lại rất sẵn lòng.”
Cô có thể yêu chiều hắn, có thể cho hắn chiếm hữu, nhưng không thể cho hắn khống chế mình.
Đây là điều mà cô không cho phép, cũng là một khả năng tuyệt đối không bao giờ xuất hiện.
“Vậy là em sẽ ở bên tôi đúng không?” Quy Nguyệt trợn trừng mắt, thật thà hỏi.
Thời Sênh hơi hơi gật đầu.
“Được, tôi đồng ý.”
Quy Nguyệt mắt môi cong cong, nụ cười nhè nhẹ trên mặt đủ để làm chúng sinh điên đảo.
Anh có thể dâng lên cô hết thảy, bao gồm cả sinh mạng của mình.
“Có lẽ một ngày anh sẽ hối hận.”
“Tôi tin là sẽ không bao giờ có ngày đó.”
Hối hận cũng vô dụng, đã lên thuyền giặc rồi thì sao có thể