[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Đế quốc xác sống (28-29-30)


trước sau

Sáng sớm hôm sau, khu trưởng chuẩn bị một đội ngũ, mang Thích Minh Tuyết ra khỏi thành.

Trong đội ngũ có một nửa số người đã uống qua linh tuyền, một nửa thì không.

Lúc gặp xác sống, nhưng người uống qua linh tuyền càng hấp dẫn xác sống hơn những người chưa từng uống.

Khu trường quét mắt nhìn Thích Minh Tuyết, đáy lòng Thích Minh Tuyết trở nên luống cuống, nhưng du͙ƈ vọиɠ muốn trốn thoát chống đỡ cô ta, cô ta không thể lùi bước.

“Thích Minh Tuyết, cô có nên giải thích một chút không?”

Thích Minh Tuyết đánh bạo nói: “Tôi không biết tại sao lại ra thế này.”

“Chát!”

Khu trưởng tát lên mặt Thích Minh Tuyết, gầm lên: “Đồ của cô mà cô còn nói không biết tại sao lại thế này? Có phải cô cố ý không?”

Nói xong lời cuối cùng, khu trưởng túm lấy tóc cô ta, ấn cô ta lên kính xe, mặt dán chặt vào mặt kính, đè ép tới méo mó.


Thích Minh Tuyết bị đau, khó khăn nói: “Tôi thật sự không biết.”

Khu trưởng kéo Thích Minh Tuyết xuống xe, ném cô ta về phía xác sống.

Dị năng của Thích Minh Tuyết không tệ, khu trưởng cũng nghĩ cô ta sẽ không chết được, nhưng không ngờ Thích Minh Tuyết lại không phản kháng. Chỉ thấy mấy xác sống kia vây lấy cô ta, rất nhanh không thấy người đau nữa.

Khu trưởng vội vàng sai người gϊếŧ chết xác sống nhưng nơi đó không còn tung tích của Thích Minh Tuyết nữa.

Thích Minh Tuyết đợi cơ hội này lâu như thế, không gian của cô ta cũng có thể đi vào được mà.

Trước đó ở trong khu an toàn cô ta không làm vậy là vì dù có đi vào không gian của mình nhưng phòng thí nghiệm bị canh giữ cẩn mật như thế, cô ta không chắc mình có thể ra ngoài được.

Ở bên ngoài thì khác, trong không gian của cô ta cỏ rất nhiều đồ, cô ta không tin những người này có thể chờ mãi ở đây. Chờ họ đi rồi, cô ta sẽ được tự do…


Thù này cô ta nhất định phải báo.



Căn cứ của Thời Sênh xây dựng rất khí thế, bởi vì không nhận loài người nên người biết tới cũng không nhiều.

Những người tới ban đầu đều được phân phó công việc, bởi vì hiện tại chỉ số thông minh của xác sống không cao, cho nên các chức vị quan trọng đều do cả loài người và một xác sống cấp bốn cùng đảm nhiệm.

Mỗi lần nhìn tới một con người đi cùng một xác sống, mọi người đều cảm thấy thực hoang đường. Nhưng vừa quay đầu, thấy xác sống chất phác ở bên cạnh mình thì lại càng cảm thấy hoang đường hơn.

Bọn họ có thể giao lưu với xác sống cấp bốn, sau đó xác sống cấp bốn lại truyền mệnh lệnh xuống các xác sống cấp thấp hơn.

Xác sống thực ra quản lý tốt hơn con người, không có xác sống nào tỏ vẻ không phục hay mồm năm miệng mười ý kiến này nọ.


“Có thấy lão đại không?” Thanh Ngọc giữ lấy Lâm Phong đang chạy huỳnh huỵch lại hỏi, từ khi căn cứ được thành lập, bọn họ sắp bận tới điên rồi.

Mà lão đại nhà mình cả ngày chỉ ra lệnh một chút rồi lại mất tăm mất tích.

Lâm Phong lau mồ hôi: “Không thấy, có phải lại ở bên “chị dâu” rồi không? Bọn họ thích tới tòa tháp cao ở phương Bắc, cậu thử lên đó mà tìm. Tôi không nói với cậu nữa, đang vội chết đi được.”

Lâm Phong dẫn theo hai xác sống lại chạy đi.

Thanh Ngọc đành hướng về phía tháp cao tìm Thời Sênh.

Tòa tháp này là kiến trúc cao nhất của căn cứ.

Bò lên trên tháp cao, quả nhiên thấy được Thời Sênh và Thiên Lê.

Thiên Lê đang ngồi rất nghiêm chỉnh, tự mình đọc Tam Tự Kinh.

Nhân chi sơ

Tính bổn thiện

Tính tương cận

Tập tương viễn

……

Tử bất học
Phi sở nghi

Ấu bất học

Lão hà vi?

Ngọc bất trác

……

“Lão đại.” Thanh Ngọc đi vòng qua Thiên Lê, vừa gọi một tiếng, Thiên Lê vừa rồi còn đang ngồi lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Thanh Ngọc: “…”

Thanh Ngọc lặng lẽ lui về sau mấy bước. Thiên Lê không thích bọn họ đứng gần lão đại quá.

Thiên Lê chớp mắt lại không thấy, tiếp sau đó lại là tiếng đọc Tam Tự Kinh.

Viết xuân hạ

Viết thu đông

Thử tứ thì

Vận bất cùng



“Có chuyện gì?” Thời Sênh ngẩng đầu, thu dọn tư liệu trên mặt đất.

“A? Có có có, thành phố B xuất hiện thủy triều xác sống.” Thanh Ngọc vội vàng nói. “Chúng tôi đã tính toán một chút, thành phố B sợ là không giữ được, đã có người bắt đầu rời đi.”

“Thủy triều xác sống?” Xảy ra vào lúc này…

Vẫn còn sớm thì phải?

“Từ đâu tới đây?”
Thần sắc Thanh Ngọc có chút cổ quái: “Từ bốn phương tám hướng.”

Thời Sênh: “…” Bốn phương tám hướng là cái quần què gì vậy?

Đã vây bốn phương tám hướng thì sao người của thành phố B có thể chạy được?

Hiện tại đã xuất hiện cả xác sống động vật, bầu trời đầy chim xác sống, máy bay trực thăng cũng không dám lên trời.

Thời Sênh mang theo Thiên Lên ra ngoài xem thành phố B bị vây gϊếŧ, thuận tiện thu vào đàn em xác sống.

“Nam, đói.” Thiên Lê đột nhiên nắm lấy tay Thời Sênh hướng về miệng mình.

“Cả ngày chỉ biết ăn.” Thời Sênh trừng mắt với hắn.

Thiên Lê tươi cười rất đơn thuần, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc đầu ngón tay cô, lạnh lạt mát mát, một cỗ thoải mái thấm vào tận ruột gan.

Xác sống cấp năm hiện tại đã tăng lên cấp sáu, làn da xanh lét đã chuyển sang xanh nhạt. Để dễ gọi, Thời Sênh gọi nó là Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ cũng tới trước mặt Thời Sênh, Thiên Lê giơ chân muốn đá, Tiểu Ngũ nhanh nhẹn nhảy tránh, nhảy sang bên kia Thời Sênh.

Từ sau khi được ăn dị năng, Tiểu Ngũ cũng chẳng thèm cái gì nữa, ngày nào cũng chờ mong Thời Sênh cho ăn.

Thời Sênh cho Tiểu Ngũ ăn một chút, nó liền cảm thấy thỏa mãn, vội vàng chạy đi khoe.

Xác sống cũng có cách giao lưu của xác sống, bọn nó cũng biết khoe khoang, biết buồn, biết vui, không phải chỉ biết ăn.

Nhìn Tiểu Ngũ bị một đám xác sống đuổi đánh, tâm tình Thời Sênh rất tốt, cho Thiên Lê ăn còn nhiều hơn trước đây.

“Grào grào grào!” Tiểu Ngũ đột nhiên giương nanh múa vuốt chạy về, không ngừng chỉ về phía sau gào lên.

Mà đám xác sống phía sau cũng lâm vào rối loạn.

Lần này cô mang tới toàn là xác sống cấp ba trở lên, số lượng không nhiều lắm, chỉ có hơn hai mươi, nếu phải đánh nhau thì tùy tiện cũng có thể triệu tới một đám đàn em.
Thời Sênh nghi hoặc nhìn Thiên Lê.

Thiên Lê liếm liếm cánh môi: “Nó nói bên kia có xác sống.”

Có xác sống thì có gì hiếm lạ đâu? Hiện tại có người mới được coi là hiếm lạ.

Từ từ, xác sống?

Có thể làm một đám xác sống xôn xao, sợ không phải là một xác sống bình thường.

“Cấp bảy.” Thiên Lê tiếp tục phun ra thêm hai chữ.

Cấp bảy…

Tiểu Ngũ ăn dị năng của cô còn chưa lên tới cấp bảy, vậy con cấp bảy kia ở đâu chui ra?

“Grừ!”

“Grừ!”

Đám xác sống đằng sau liên tục rống lên, theo đó là dị năng bay ra loạn xạ.

Thời Sênh đứng ở đằng sau, chỉ thấy phương hướng chúng nó công kích, không thấy được đối tượng công kích.

Đến tận khi mấy cái xác sống ngã xuống, cô mới nhìn thấy đó là một xác sống nhỏ, bộ dáng bảy tám tuổi, da trên mặt không phải màu xanh lá mà là màu trắng.
Y hệt lúc đầu khi cô gặp Thiên Lê.

Dị năng của nó là hệ băng, tốc độ rất nhanh.

Xác sống nhỏ kia thấy Thời Sênh bèn xông thẳng về phía cô, Thời Sênh nhíu mày, xách kiếm lên đỡ.

Trong mắt xác sống nhỏ hiện lên một tia vui vẻ, băng trùy trong tay càng lúc càng nhiều, liên tiếp đâm về phía Thời Sênh.

Thiết kiếm chém lên băng trùy, vô số tiếng gãy giòn tan vang lên, lực đạo vao chạm là cho tay Thời Sênh tê đi.

Xác sống này thật sự là cấp bảy sao?

Mẹ nó, quả thực lực lướng lớn gấp hai cấp sáu luôn!

Xác sống nhỏ mặc kệ các luồng tấn công khác, chỉ nhắm vào cô mà tấn công, như là…

Muốn đoạt lấy…

Bản cô nương biết dị năng chết tiệt kia thế nào cũng có lúc gây chuyện.

Thời Sênh huy động thiết kiếm rất nhanh, ánh mắt nhìn xác sống kia càng ngày càng trở nên ác liệt.

Chờ giải quyết xong xác sống đó, tay Thời Sênh đều sắp bị cắt nát tới nơi.
Nếu gặp phải hai xác sống cấp bảy mà cứ đánh thế này, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ bị treo lên làm bao tải đấm bốc.

Tinh hạch của xác sống kia bị Tiểu Ngũ đào ra, đưa cho cô.

Tinh hạch cấp sáu cô còn chưa thấy, mới chỉ thấy tới cấp năm, nhìn đẹp hơn cấp bốn rất nhiều.

Viên tinh hạch cấp bảy này nửa trong suốt, nhìn thực mông lung.

Cô có thể hấp thu tinh hạch nhưng không có hiệu quả, chỉ có thể không ngừng tiêu hao dị năng mới thăng cấp được.

Cô nghĩ nghĩ rồi đưa tinh hạch cho Bạch Hổ.

Tiểu Ngũ được ăn dị năng của cô nên cũng ngứa mắt với tinh hạch này.

“Meo!” Chủ nhân là tốt nhất.

Bạch Hổ thân mật cọ lên cổ Thời Sênh.

Thời Sênh ném nó cho Tiểu Ngũ ở đằng sau.

Tiểu Ngũ không bắt được, chỉ túm được cái đuôi, Bạch Hổ gào lên một tiếng rồi quay người cào vào tay Tiểu Ngũ.
Sau đó là một trận mèo gào và xác sống kêu loạn.

Mất mấy xác sống làm Thời Sênh có chút đau lòng, đó đều là xác sống cao cấp đấy.



Lúc Thời Sênh tới bên ngoài khu an toàn thành phố B thì thủy triều xác sống đã bắt đầu, đại quân xác sống đen nghìn nghịt ào ào tiến về phía cửa vào.

Người ở trên tường thành ra sức chống cự nhưng nhanh chóng liền bị xác sống dị năng gϊếŧ chết.

Người bị xác sống gϊếŧ lại nhanh chóng hóa thành xác sống.

Cho nên chờ những dị năng giả bị gϊếŧ chết bắt đầu bò dậy thì đã biến thành xác sống, bèn quay ra tấn công đồng loại của mình.

“Grừ grừ!”

Xác sống sau lưng Thời Sênh đều ra vẻ nóng nảy, không ngừng hướng về phía khu an toàn gào lên.

“Bọn nó sao thế?”

“Bọn nó nói bên kia có hương vị rất dễ ngửi.”

Trong lòng Thời Sênh nhảy dựng.
Hương vị rất dễ ngửi?

Không phải là nước linh tuyền của nữ chính đại nhân đấy chứ?

Khu an toàn thành phố B nhanh chóng bị công phá, có thể trốn đều trốn được, không thể trốn đều hóa thành xác sống.

“Hiện tại anh có thể khống chế nhiều xác sống thế không?” Thời Sênh suy tư hỏi Thiên Lê.

“Có thể.”

“Làm việc đi, góp cho đế quốc của chúng ta một viên gạch, cuộc sống tươi đẹp đang chờ chúng ta.” Thời Sênh vỗ nhè nhẹ lên vai Thiên Lê. “Không hổ là vua xác sống đại nhân tương lai.”

Khu an toàn thành phố B bị công phá, mấy đại căn cứ khác đều chìm trong nguy cơ.

Cứ thế này, sớm muộn gì xác sống cũng chiếm lĩnh được trái đất.

Nhưng mà bọn họ không biết, Thời Sênh đã lên mục tiêu để xác sống chiếm lĩnh địa cầu rồi.

Hiện giờ tin tức bế tắc, chờ bọn họ nhận được tin có con người dẫn dắt xác sống phá thành thì đã là một năm rưỡi sau mạt thế, lúc đó Thời Sênh đã đánh được quá nửa giang sơn.
Kế tiếp là mấy căn cứ lớn nhất.

Thời Sênh mang theo Thiên Lê từng bước đánh qua, mỗi lần diệt một căn cứ đều có người đứng ra chửi mắng cô.

Rõ ràng cô là con người, sao lại mang loại quái vật này đi tấn công con người?

Cô chính là sự sỉ nhục của loài người, bại hoại, cô không được chết tử tế.

Đối với những người như thế, Thời Sênh hoặc khinh thường trực tiếp gϊếŧ chết, hoặc nếu tâm tình tốt sẽ cùng họ tâm sự về nhân sinh, lý tưởng sau đó mới gϊếŧ.

Người nào cố tình nói chuyện chính nghĩa cô đều coi như đánh rắm.



“Cố Nam kia quả thực là người điên, vốn dĩ con người đã sinh tồn rất khó khăn, cô ta còn mang theo xác sống đi phá thành…” Nước bọt của gã đàn ông bay tứ tung.

Tống Thập ngồi bên cạnh gã, tay chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
“Tống thiếu, cậu nói một câu gì đi, giờ chúng ta phải làm sao? Lấy tốc độ của bọn họ, muộn nhất là ba ngày sau sẽ tới căn cứ của chúng ta.” Gã đàn ông lại đẩy Tống Thập.

Con ngươi không có tiêu cự của Tống Thập chậm rãi điều chỉnh tiêu điểm, bình tĩnh nói ra hai chữ: “Đầu hàng.”

“Cái gì? Đầu hàng? Cậu nói đùa à? Sao chúng ta có thể đầu hàng Cố Nam chứ?”

“Đúng thế, Cố Nam điên rồi nên mới bức con người vào tuyệt lộ, đến lúc đó còn nơi nào cho con người sinh tồn chứ?”

Tống Thập nhìn thoáng qua mọi người, châm chọc: “Các anh nghĩ có thể đánh thắng được đại quân của cô ta sao?”

Nếu là trước đây, hắn sẽ không bao giờ biết nói hai chữ “đầu hàng”.

Nhưng nghĩ tới thiếu nữ kiêu ngạo kia, hắn liền cảm thấy mình nói lời này không sai chút nào.
Mọi người đột nhiên im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.

Đại quân xác sống của Cố Nam lớn tới mức nào thì không ai rõ.

“… Vậy sau khi đầu hàng thì sao?” Có người cẩn thận hỏi.

Bên chỗ Cố Nam toàn là xác sống, chẳng lẽ bọn họ phải sinh hoạt cùng một đám xác sống đó à?

“Có người nhìn thấy những nhân loại khác ở bên cạnh Cố Nam” Tống Thập lạnh lùng nói. “Chứng minh cô ta không phải không nhận con người, chỉ là xem các anh có đủ trung thành hay không mà thôi.”



Sẽ có người đầu hàng, cái này quá bình thường.

Trước đây cũng từng có, tuy rằng cô không đồng ý nhưng cũng không gϊếŧ họ, chỉ đuổi họ đi thật xa khỏi địa bàn của mình.

Nhưng tới khi nhìn thấy người dẫn đầu là Tống Thập, cô vẫn có chút kinh ngạc.

Nam chính và nữ chính không ở bên nhau sao?
Nữ chính đi đâu rồi?

Tống Thập cũng không biết Thích Minh Tuyết ở đâu, từ sau khi rời khỏi thành phố B, bọn họ liền không gặp lại nhau nữa.

Thời Sênh vẫn đuổi người đi, cô không thể vì Tống Thập là nam chính là coi trọng hắn được, phải biết rằng hắn chính
là một quả bom hẹn giờ.

Vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.

Sau khi hủy diệt xong mấy căn cứ lớn, Thời Sênh liền đón Trình gia về đại bản doanh, sau đó bắt đầu điều tra chuyện của Trình Tố.

Từ mấy căn cứ lớn, Thời Sênh cũng biết được không ít chuyện.

Ví dụ như thực nghiệm kia là được quốc gia cho phép.

Con người đã phát triển tới bình cảnh, nếu không tìm được đường ra, chỉ qua mấy trăm năm nữa, có lẽ con người sẽ rơi vào cảnh diệt vong.

Cỗ thi thể kia giống như một đạo Phúc Âm vậy.

Mà những người lớn từng tham gia thực nghiệm, khi thấy Thiên Lê thì không khỏi lộ ra kinh hãi.
Thiên Lê chính là cỗ thi thể mà bọn họ đã từng nghiên cứu qua.

Hắn thật sự đã sống lại.

Từ miệng những người kia, Thời Sênh biết cái thai trong bụng Trình Tố đã được cấy gen của Thiên Lê.

Đây là cái thai duy nhất thừa nhận gen của hắn, nhưng khi bọn họ còn đang chờ kết quả thực nghiệm thì Trình Tố lại bỏ trốn.

Sau đó, người đứng đầu dự án được khởi động lại này cũng biến mất cùng Thiên Lê luôn.

Không có Thiên Lê nhưng bọn họ vẫn giữ lại được một ít gen, đám gen đó cũng được họ cấy vào mấy thai nhi khác.

Đám thai nhi đó đều khỏe mạnh lớn lên, nhưng trước khi mạt thế bắt đầu không lâu liền xuất hiện tình trạng mất khống chế, vài người trong đó đã mất tích.

Sau đó mạt thế bùng nổ.

Bọn họ phát hiện là có lẽ có liên quan tới thực nghiệm kia, vì thế vội vàng rút lui, đem tư liệu có thể mang đi đều mang đi, không thể mang đi thì tiêu hủy hết.
Theo lời những người kia, người dẫn đầu đó có quan hệ không bình thường với Trình Tố.

Người đó tên là Mạc Văn.

Mạc Văn…

Cô nhớ rõ ở cuối tư liệu mà mình từng đọc kia, có một cái chữ ký, là Mạc.

Tất cả đầu mối cô tìm hiểu được đều hướng tới núi Kim Phượng.

Mà Trình Tùng cũng tra được một ít chuyện ở núi Kim Phượng kia. Núi này đã bị người ta mua, nhưng là ai mua thì lại không tra được.

Có điều, khẳng định không phải nhà nước mua.

Thời Sênh xử lý tốt mọi chuyện của mình, mang theo một ít xác sống tới núi Kim Phượng.

Núi này vì có bề ngoài rất giống phượng hoàng nên được đặt tên là Kim Phượng.

Từ phía trên đi xuống, Thời Sênh cảm thấy nơi này rất quen mắt, cô bảo Thiên Lê cô mang mình tới mấy chỗ, cuối cùng Thiên Lê thuấn di tới một cái hang.

Từ cái hang này nhìn ra ngoài, Thời Sênh nhớ đây chính là nơi mà sau khi mình bị Thích Minh Tuyết đánh lén, lúc tỉnh lại gặp được Thiên Lê ở đây.
“Thiên Lê, anh biết gần đây có gì đó, đúng không?” Thiên Lê và Mạc Văn đồng thời mất tích, lại xuất hiện ở núi Kim Phượng mà Trình Tố từng nhắc tới, không chừng hắn vẫn luôn ở đây.

Thiên Lê cười cực kỳ đơn thuần, ánh mắt nhìn thẳng vào tay Thời Sênh.

Lại muốn ăn.

Thời Sênh. “…” Trong trường hợp nghiêm túc thế này mà còn nghĩ tới ăn.

Bản cô nương chỉ hận không thể…

Vậy ăn đi.

Vua xác sống đại nhân sau khi được ăn non đủ liền mang Thời Sênh thuấn di tới một nơi rất rộng rãi.

Đây là một cái sân thí nghiệm bỏ hoang, xung quanh còn không ít thiết bị thí nghiệm.

“Đây là nơi nào?” Phía bên trong núi Kim Phượng sao?

“Nơi tôi sinh hoạt.” Thiên Lê chậm rãi nói, sau đó kéo tay cô tới một lối đi ở phía xa, giọng nói có chút nghi hoặc. “Nơi này có rất nhiều người… Không biết tại sao giờ đã không còn ai.”
Thiên Lê rất quen thuộc với nơi này, rất nhanh đã dẫn cô đi hết một vòng căn cứ.

Nơi này nhìn qua đã phủi bụi rất lâu, rõ ràng là lâu lắm không có người ở.

Có nơi còn rất hỗn loạn, chứng minh lúc đi rất vội vàng.

Không…

Phải nói là như đang đào mệnh mới đúng.

Thời Sênh kiểm tra toàn bộ căn cứ một lần, cuối cùng tìm thấy một lá thư ở trong một căn phòng.

Trên bì thư viết tên cô.

“Thư gửi Cố Nam”

“Chào con, Cố Nam.

Ba là ba của con, Mạc Văn.

Nếu con đọc được lá thư này, chứng minh con và nó đã ở bên nhau.

Con quả nhiên là rất khác.

Mặc kệ con tìm hiểu chuyện này vì cái gì, nhưng con phải tin, thế giới mới đã tới rồi, đó mới chân chính là cứu rỗi…”

Trong thư còn giải thích rất rõ ràng, tỉ mỉ.

Ông nội của Cố Nam được xưng là kẻ điên cuồng ở phòng thí nghiệm kia, sau đó tới ba Cố Nam cũng kế thừa di nguyện của cha mình, sau khi học thành tài trở về liền khởi động lại hạng mục kia.
Cấy gen vào thai nhi trong bụng Trình Tố là ngoài ý muốn, nhưng cái ngoài ý muốn đó lại làm ông phát hiện ra rằng gen của Thiên Lê không bài xích với trẻ con.

Phát hiện này làm người trong phòng thí nghiệm cực kỳ vui mừng, sau đó lại có người từ trên xuống muốn nhận lại hạng mục này.

Mạc Văn yêu Trình Tố, ông biết nếu giao Trình Tố ra thì bà sẽ gặp phải chuyện gì.

Vì vậy ông liền sắp xếp tất cả, trước khi người ở bên trên xuống ông đã đưa Trình Tố ra ngoài trước, sau đó lại lặng lẽ mang Thiên Lê đi.

Cha ông từ lâu đã bố trí một phòng thí nghiệm ở núi Kim Phượng, ông mang theo Trình Tố tới núi Kim Phượng và tiếp tục nghiên cứu.

Nhưng Trình Tố rất sợ con của mình sẽ chịu thương tổn gì đó, vậy nên đã tranh thủ lúc ông không chú ý mà đem đứa con mới sinh của mình tới nhà họ Cố, sau đó cũng không quay về phòng thí nghiệm nữa.
Mạc Văn tìm thấy Trình Tố sau vài năm, lúc đó Trình Tố đã phát điên rồi.

Ông tra xét hồi lâu mới phát hiện Trình Tố sau khi đem con đi gửi, trên đường trở về đã bị bắt, những người đó mang bà về phòng thí nghiệm, ép hỏi nơi ông và Thiên Lê đang ở.

Mạc Văn nói, ông ấy sẽ đưa Trình Tố đi, tới một nơi thật xa.

Ông ấy đã hoàn thành nhiệm vụ mà cha mình giao phó.

Tin cuối cùng ghi lại trong thư chính là về Thiên Lê.

Thời Sênh chú ý ngày mà hắn thức tỉnh chính là ngày Cố Nam được sinh ra.

Sau khi Thiên Lê tỉnh lại cũng không tấn công người, không cần ăn gì, chỉ ngồi đó ngốc nghếch nhìn về một hướng.

Dị năng cổ quái này của cô e là có liên quan tới Thiên Lê rồi.

Sau khi đội nghiên cứu của Mạc Văn phát hiện ra cái này liền bắt đầu từ cảnh giác chuyển thành mặc kệ hắn chơi một mình.
Từ thư này có thể thấy, thực nghiệm của Mạc Văn ở đây khác hoàn toàn với những thực nghiệm ở phòng thí nghiệm tại huyện D. Nơi này không có người nào bị lấy ra làm mẫu vật, tất cả thí nghiệm của họ đều vây quanh Thiên Lê, trên tiền đề không làm thương tổn tới hắn.

“Nhiệm vụ đã coi là hoàn thành chưa?” Thời Sênh hỏi Hệ thống.

[Hoàn thành.] Hệ thống đáp. [Còn có nhiệm vụ chi nhánh nữa, cô có muốn làm không?]

“… Không làm.” Một nhiệm vụ chi nhánh đã làm cho bà đây mệt muốn chết rồi, còn thêm một cái nữa thì bà đây chết hẳn luôn.

[Là về Thiên Lê.] Hệ thống vẫn không từ bỏ ý định.

“Về ông trời thì bà đây cũng không làm.” Cô không muốn theo đuổi bối cảnh của tên Thiên Lê này, bởi nếu làm sẽ lại tiếp tục phải động não và gặp phiền toái.

Chờ cô quay về không gian Hệ thống thì nhiệm vụ che giấu coi như hoàn thành.
Nhưng mà nhiệm vụ chính tuyến…

Giờ muốn tìm một người thì quá dễ mà!



Mùa thu mạt thế năm thứ hai, đế quốc xác sống chính thức thành lập.

Hơn phân nửa đất nước bị xác sống chiếm lĩnh, chúng bắt đầu trùng kiến lại các thành thị bị phá hủy.

Mà con người bị đuổi đến phía Tây, nơi này là cao nguyên, xác sống không thích nơi này nên để lại cho con người.

Hiện giờ, nhân loại chỉ còn hơn trăm vạn người, còn không bằng cái số lẻ của xác sống.

Ở thời điểm này, bọn họ vẫn phân hóa thành các đoàn thể nhỏ, phân hóa cực kỳ sâu sắc.

Cho nên số lượng trăm vạn vẫn đang không ngừng rút ngắn lại.

“Đám nhãi ranh kia còn tưởng đây là thiên hạ của bọn chúng, còn kiêu ngạo như thế, mẹ nó!”

“Ai bảo trên tay người ta có vật tư và vũ khí chứ.” Có người thở dài.
“Phi, tao đang chửi con tiện nhân Cố Nam kia. Đại quân xác sống của nó có cần ăn gì đâu mà vẫn cố tình cướp vật tư của chúng ta.”

“Đại ca, anh nói xem, làm sao Cố Nam có thể khống chế đám xác sống đó?” Chuyện khống chế xác sống là chuyện mà không một ai dám tưởng tượng tới.

“Ai biết liệu có phải vì tiện nhân đó đã ngủ với đám xác sống đó không?”

“Lão đại, làm chuyện đó với xác sống có cảm giác thế nào nhỉ?”

“Mày muốn biết thì tự mình đi thử là được rồi.” Người bên cạnh cười vang.

Một cô gái vẫn luôn ngồi ở một góc liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía người hỏi chuyện kia, thanh âm kiều mị. “Bên cạnh Cố Nam có một thiếu niên, thiếu niên đó là vua xác sống. Cố Nam chỉ cần khống chế được hắn thì đã coi như khống chế được tất cả xác sống rồi.”
Cô gái vừa nói xong, bốn phía liền an tĩnh lại, vô số ánh mắt nhìn về phía cô ta.

Trên người cô gái mặc rất ít, vô số da thịt lộ ra ngoài, hai quả tuyết lê trước ngực càng thêm sinh động làm cho người nhìn một trận miệng đắng lưỡi khô.

“Thích Minh Tuyết, cô nói thật chứ?” Ánh mắt Lão Đại kia sắc bén nhìn về phía cô gái.

Thích Minh Tuyết hơi mỉm cười, vẻ kiều mị trên mặt lại có thêm một chút khinh thường và chán ghét. “Cố Nam đi đâu cũng mang hắn theo, hơn nữa các ngươi không thấy đám xác sống còn sợ thiếu niên đó hơn Cố Nam à?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện